Trang chủ Chưa phân loại Nữ Đức Vi Yếu – Chương Năm: Chuyên Tâm (P1)

Nữ Đức Vi Yếu – Chương Năm: Chuyên Tâm (P1)

0
Chương Năm: Chuyên Tâm (P1) - Nữ Đức Vi Yếu

Nữ Đức Vi Yếu – Chương Năm: Chuyên Tâm (P1)

Nữ Đức Vi YếuChương Năm: Chuyên Tâm (P1): Văn tự của chương “Chuyên tâm” không dài nhưng hàm nghĩa vô cùng sâu rộng. Tựa đề của chương là “Chuyên tâm”. Trong lời dạy của cổ Đại Đức có câu rằng: “Nếu người hiểu được tâm, đại địa không tấc đất”. Cái chân tâm này rất khó hiểu rõ. Trái tim máu thịt này của chúng ta không phải là chân tâm.

CHƯƠNG NĂM: CHUYÊN TÂM

Các thầy cô giáo tôn kính!

Xin chào mọi người!

Chúng ta tiếp tục học chương thứ năm của sách Nữ Giới“Chuyên tâm”. Văn tự của chương “Chuyên tâm” không dài nhưng hàm nghĩa vô cùng sâu rộng. Tựa đề của chương là “Chuyên tâm”. Trong lời dạy của cổ Đại Đức có câu rằng: “Nếu người hiểu được tâm, đại địa không tấc đất”. Cái chân tâm này rất khó hiểu rõ. Trái tim máu thịt này của chúng ta không phải là chân tâm. Nó không có tác dụng. Nếu như quả tim bị hư thì có thể thay bằng quả tim của người khác vào, nhưng nó không khởi lên được tác dụng gì. Vậy cái tâm ý thức thường ngày của chúng ta có tác dụng hay không? Cũng không có tác dụng, bởi vì đa số tâm ý thức đều là những tập tánh thường ngày của chúng ta, không phải là chân tâm của chúng ta, không phải là bản tánh của chúng ta. Vì vậy, chúng ta học tập Kinh Điển của cổ Thánh, tiên Hiền là muốn khôi phục lại bản lai diện mục của chân tâm tự tánh. Làm sao có thể khôi phục được diện mục của chân tâm bổn tánh? Chúng ta phải “chuyên”. Chữ “chuyên” này chính là “nhất”. “Nhất” có ý nghĩa gì? Cái tâm này giống như quả địa cầu. Chân tâm bản tánh của chúng ta là hạt nhân của địa cầu. Nếu từ trên bề mặt địa cầu muốn tiến vào điểm tròn trung tâm của địa cầu thì chúng ta cần phải chọn một chỗ trên bề mặt địa cầu rồi kiên trì không mỏi mà khoan sâu vào bên trong, khoan đến tận cùng thì sẽ tiến vào được tâm của địa cầu. Nếu như chúng ta chọn quá nhiều vị trí trên bề mặt, mỗi một nơi chúng ta khoan một chút rồi đổi sang vị trí khác thì vĩnh viễn không thể nào tiến vào bên trong kho báu được, cũng không thể nào ngộ được bản tánh.

Chương Năm: Chuyên Tâm (P1)
Chương Năm: Chuyên Tâm (P1)

Thế nên, chữ “chuyên” là đạo lý trọng yếu trong việc học tập tất cả các pháp môn. Nói một cách cụ thể hơn là “nhất môn thâm nhập, trường kỳ huân tu”, chỉ có như vậy thì mới huân tu đạt được chân tâm. Phần sau của chương nói về phụ nữ làm thế nào thông qua sự chuyên tâm để tu luyện đức hạnh của bản thân. Trong phần Tiên Chú của Vương Tương có nói: “Chuyên nhất dã vi phụ nhân chi đạo, chuyên ư phu nhi vô nhị chí dã” (chuyên nhất là đạo của người làm vợ, đặt tâm vào chồng mình, không được có hai chí hướng). Vương Tương nói không hề sai, bởi vì trong cuộc sống hiện nay cái chúng ta cần làm đầu tiên chính là chuyên nhất đối với chồng mình, nói một cách khác là chuyên nhất đối với gia đình mình. Vì sao “mỗi nhà đều có quyển Kinh khó tụng”? Là bởi vì tâm tánh của người phụ nữ trong gia đình không đủ chuyên, không đủ định, tâm bị tạp loạn, nghĩ Đông nghĩ Tây. Khi đối diện với sự dụ hoặc hoặc quá nhiều lựa chọn thì khó dụng tâm chuyên chú vào một môn, vào một người. Nếu như chân thật đặt toàn bộ tâm tư vào chồng mình thì đó là chân tâm, dụng tâm chân thành, chứ không phải dụng tâm theo kiểu bộ phim truyền hình “Ly hôn kiểu Trung Quốc” là cả ngày gọi điện thoại bàn, gọi điện thoại di động cho chồng. Như thế không phải là chuyên tâm mà gọi là lấp đầy tư tâm tạp niệm của chính mình, không phải chân thật đem tâm mình đặt vào tâm tư của chồng. Nghĩ xem anh ấy nghĩ điều gì, suy tư điều gì, sau đó tìm cách làm thế nào có thể dẫn dắt suy nghĩ, tư duy của chồng đi về hướng chánh đạo của cổ Thánh tiên Hiền, để cả hai người cùng nhau tiến bộ thì đó mới thực sự gọi là “chuyên nhất vào chồng mà không phân hai chí hướng”. Có thể khiến cho tâm của mình thông với tâm của chồng, tâm tâm tương thông thì mới chân thật có thể yêu mến kính trọng nhau. Đây là hàm nghĩa chân thật của “chuyên tâm”. Nếu như bạn chỉ chuyên trên cái tâm của chính mình, cho dù chuyên nửa ngày trời thì sau đó vẫn không hiểu được chồng mình cả ngày nghĩ điều gì, bận việc gì. Bạn nói mình rất chuyên tâm, nhưng sau cùng đôi bên đường ai nấy đi. Như vậy là không đúng rồi. Muốn chuyên tâm thì cần phải “định”, phải buông xuống các tạp niệm, chuyên nhất nghĩ đến người trong gia đình, làm thế nào để nâng cao đời sống vật chất và đặc biệt là đời sống tinh thần của họ.

Mỗi lần giảng đến chương này tôi đều đặc biệt nhấn mạnh phụ nữ làm thế nào chuyên tâm vào việc giữ gìn tiết tháo. Đây là khóa trình quan trọng nhất của Nữ Đức. Thứ nhất, phụ nữ trong cuộc sống hằng ngày làm thế nào có thể làm được “chuyên nhất vào chồng mà không phân hai chí hướng”? Trước tiên bạn không được có quan niệm rằng “nếu như sống không được thì ngày mai ly hôn, nếu sống không được thì ngoại tình”. Đây là sai lầm căn bản. Tiếp theo, không được sống bừa bãi theo ý mình khi còn trẻ, không được có quan hệ nam nữ hỗn tạp. Sống như vậy sau này sẽ hối hận vô cùng. Trong quá trình chung sống với chồng mong rằng tất cả chị em phụ nữ đều ghi nhớ rằng:

Thứ nhất không được hoài nghi, ít nhất phải có lòng tín nhiệm, không được hễ một chút là nghi ngờ chồng mình thế này thế nọ. Tâm niệm hoài nghi vừa khởi thì nhìn thấy điều gì sẽ tưởng đúng mà hóa ra sai. Ví dụ có câu chuyện tên là “Nghi hàng xóm trộm rìu”. Có một người bị mất cây rìu. Anh ta cảm thấy đứa trẻ con nhà hàng xóm nhìn rất giống kẻ ăn trộm rìu. Nhìn như thế nào anh cũng đều thấy nó giống tên trộm cả, càng nhìn càng thấy giống, thậm chí anh rất muốn kiện lên quan. Nhưng có một lần anh lên núi đốn củi phát hiện ra rìu của mình để ở trên cây quên lấy xuống. Sau khi anh lấy lại rìu rồi, anh nhìn đứa trẻ nhà hàng xóm thì lại cảm thấy nó rất ngoan, nhìn thế nào cũng chẳng giống kẻ trộm. Vì vậy, rất nhiều hình tướng đều là do chính mình ảo tưởng mà nhìn thấy. Nếu như bạn cảm thấy chồng của mình có vẻ như không chung thủy thì nhìn thế nào cũng sẽ thấy có triệu chứng để hoài nghi. Hình như đầu tóc anh ấy chải không giống như ngày thường, trên người hình như có xịt nước hoa, lại còn về nhà trễ. Phải chăng đã có nhân tình bên ngoài? Chúng ta phải biết rằng sức mạnh của tâm rất lớn, vì thế cần phải có chánh tâm, chánh niệm. Tục ngữ nói “tâm tưởng sự thành”. Vậy sao chúng ta lại không nghĩ đến những điều tốt đẹp chứ? Phụ nữ cần có trí tuệ, cần tin tưởng chính mình, tin tưởng chồng mình. Cho dù chồng của mình có gây ra tình huống không hay thì chính mình phải bình tĩnh, tin tưởng bản thân vẫn có thể sống tốt được.

Điều thứ hai là tâm không được xen tạp. Xen tạp chính là dục vọng quá nhiều, nghĩ Đông nghĩ Tây, suy nghĩ quá nhiều, tâm không chuyên được, đối với những công việc trong gia đình không thể làm một cách ổn thỏa, chắc chắn. Ví dụ như đang nghĩ đến việc tập thể dục thì lát sau lại nghĩ đến việc đi mua sắm, rồi lại nghĩ đến việc đi làm đẹp, đi uống rượu tán gẫu với bạn bè, rủ vài người bạn đến chơi mạt-chược. Như vậy là quá xen tạp, không thể nào chuyên được.

Điều thứ ba là không được gián đoạn việc học tập Kinh Điển, nếu muốn nâng cao sự tu dưỡng của bản thân thì một ngày cũng không được để gián đoạn. Cổ nhân nói: “Ba ngày không đọc sách Thánh Hiền thì mặt mũi trông khó coi”. Tôi cảm thấy trong thời đại hiện nay ba giờ không đọc sách Thánh Hiền thì mặt mũi đã khó coi rồi. Đây không phải là lời quá đáng. Bên cạnh chúng ta nếu có sự dụ hoặc hay có người nào đó xuất hiện thì lại tùy thuận thói quen xấu, sai lầm cũ của mình liền. Nếu như bên cạnh có người nào đó nói rằng cô ấy rất bất mãn đối với chồng, bực mình chuyện gia đình. Đúng lúc trong ba ngày qua bạn không đọc sách Thánh Hiền, nên tâm oán giận cùng khởi lên, bạn lại bắt đầu nói theo cô ấy: “Tôi cũng vậy, chồng của tôi thế này thế nọ, mẹ chồng của tôi như thế này thế nọ”. Kết quả sau khi nói xong cảm thấy rất hối hận, cảm thấy không nên nói ra như vậy, mình đã học văn hóa truyền thống uổng công rồi, đã quên mất câu “hành hữu bất đắc phản cầu chư kỷ” rồi. Thế nên sự không gián đoạn này là không gián đoạn việc học tập Kinh Điển của Thánh Hiền. Chỉ có làm như thế thì mới từng bước làm được chuyên tâm, nhất tâm, khiến cho chân tâm của mình không ngừng hiển lộ.

LỄ, PHU HỮU TÁI THÚ CHI NGHĨA, PHỤ VÔ NHỊ THÍCH CHI VĂN

(Tạm dịch: Trong “Lễ Ký” có nói: “Người chồng nếu không có vợ thì không có người giúp việc cúng tế Tổ tiên, không có con cái để kế thừa gia nghiệp, thế nên bất đắc dĩ mới tái hôn. Đạo nghĩa của người vợ là trọn đời chung thủy với chồng, khi chồng qua đời không nên tái giá”)

Chữ “thích” ở đây nghĩa là tái giá. Đoạn này nghĩa là người chồng nếu như mất vợ thì vì lý do cần con cháu nối dõi nên có thể lấy thêm vợ. Người vợ nếu như chồng đã qua đời hoặc ly hôn thì tốt nhất nên ở vậy suốt đời. Đây là cái lễ vậy. Ngày hôm nay chúng ta cùng học đoạn này, tôi cảm thấy rất khó giảng. Thật lòng mà nói khi tôi học “Nữ Giới” đã từng hỏi một vị thiện tri thức rằng đoạn này có thể tỉnh lược không giảng đến được không, vì tôi cảm thấy rất nhiều phụ nữ nghe xong đoạn này sẽ sinh phản cảm. Họ có thể nghĩ rằng: “Như vậy thật không công bằng! Vì sao anh ấy có thể tìm người khác còn tôi lại không thể tái hôn?”. Vị thiện tri thức ấy đã tránh trả lời câu hỏi này của tôi mà chỉ nói tôi cần nên nhấn mạnh một điều rằng nếu như người chồng tái hôn thì người làm vợ không được có tâm đố kỵ. Còn việc có kết hôn nữa hay không thì phải xem tình hình mà định đoạt. Vì sao theo “lễ” thì có đạo lý như vậy? Thế nào là “lễ” thật sự? Bản chất của chữ “lễ”“vô bất kính”, không chỉ là sự biểu hiện lễ nghi ở bên ngoài. Chương này là để viết cho phụ nữ chúng ta đọc, là phụ nữ chúng ta làm thế nào làm được “vô bất kính” với bản thân? Chúng ta thử xét xem nếu như sau khi ly hôn hoặc sau khi chồng qua đời, chúng ta mù quáng đi tái giá cùng người khác, đầu tiên về mặt thân thể thì đã làm trái với chữ “trinh” rồi, đã bất kính rồi. Nếu như có năng lực, chúng ta hãy tự mình sống độc lập. Hãy xem từ xưa đến nay rất nhiều trinh phụ, tiết phụ đã bồi dưỡng ra những người con hết sức ưu tú mà không cần tái giá với người khác.

Chúng ta xem tấm gương về Doãn Hội Nhất thời nhà Thanh. Mẹ của ông góa chồng năm 27 tuổi. Bà sống đến 77 tuổi với một mình Doãn Hội Nhất. Ngoài ra, bà còn phải phụng dưỡng bốn vị trưởng bối lớn tuổi là cha mẹ mình và cha mẹ chồng. Bà chỉ dựa vào công việc thêu thùa may vá mà sinh kế, nuôi dưỡng bốn người già và một đứa con thơ. Bà dạy dỗ Doãn Hội Nhất trở thành một vị tướng tài của đất nước. Hoàng đế Càn Long đích thân ban tặng cho bà tấm biển “ngự phụ tiết phụ”. Bà cả đời không trang điểm, sợ rằng nếu như mình trang điểm xinh đẹp và hãy còn trẻ thì sẽ rước lấy một số chuyện thị phi. Trước giờ bà đều không tham dự hay qua lại với bà con thân thích, không ra ngoài dự tiệc. Mẹ của Doãn Hội Nhất biết đọc biết viết. Bà ở nhà một lòng một dạ chuyên tâm dạy dỗ con mình, bồi dưỡng con nên người. Vì vậy, nếu như phụ nữ tái giá với người thứ hai thì sẽ không thể nào đem hết toàn bộ tinh lực đặt vào việc bồi dưỡng con cái. Tâm niệm đó không thể chuyên nhất được. Sứ mạng và sự nghiệp lớn lao của cô ấy sẽ rất khó mà duy trì tiếp tục được.

Thế nên, người xưa khi chế định ra lễ này có hai tầng hàm nghĩa:

Thứ nhất là sự cung kính, tôn kính đối với bản thân, không để cho thân thể mình tiếp xúc với người khác giới nào khác. Đó là chuyên nhất, là giữ được chữ “trinh”.

Thứ hai là đem toàn bộ tinh thần đặt vào sứ mạng và trách nhiệm quan trọng của chính mình, bởi vì nếu như kết hôn lần thứ hai thì sẽ tiêu hao rất nhiều tinh lực vào việc chung sống vợ chồng, có thể lại có thêm đứa con nữa, rồi lại có thêm rất nhiều việc khác nữa. Chúng ta sẽ không thể nào đem toàn bộ sức lực làm tốt sứ mạng này được Đây là thể hội trong việc học tập của tôi.

Chương Năm: Chuyên Tâm (P1) – Nữ Đức Vi Yếu

Ngày nay chúng ta xem đoạn Kinh văn này, trước tiên tôi nghĩ khi chúng ta học tập chúng ta không được phê bình nó. Khi chúng ta muốn thâm nhập vào Kinh điển của người xưa thì phải bồi dưỡng tâm thành kính. Nếu như chúng ta dùng tâm phê phán, tâm đối lập mà đọc những văn chương do Tổ tiên viết ra thì sẽ giống như câu chuyện “nghi con nhà hàng xóm trộm rìu” vậy, càng nhìn càng thấy khó chịu, cảm thấy nó cách biệt với con người thời nay, không có một chút lợi ích gì đối với cuộc sống hiện đại, là thứ lỗi thời cần vứt vào thùng rác. Trước tiên, chúng ta cần buông cái tâm này xuống, phải nghĩ rằng Tổ tiên của chúng ta không ngốc như vậy mà rất có trí tuệ, giống như đứng trước mặt một vị lão nhân ba ngàn tuổi, năm ngàn tuổi thì chúng ta chỉ là một đứa trẻ nít. Nếu như không dùng tâm chân thành, cung kính mà lắng nghe lời dạy bảo của họ thì làm sao có thể nghe ra được ý nghĩa bên trong. Lời dạy của Tổ tiên vốn có dụng ý và hàm nghĩa rất sâu. Thêm vào đó, tôi còn nghĩ vì sao Tổ tiên lại chế định ra yêu cầu hà khắc như vậy đối với phụ nữ. Phải chăng Tổ tiên của chúng ta sớm đã dự liệu rằng mấy ngàn năm sau phụ nữ sẽ phóng túng một cách ngông cuồng, nguy hiểm. Nếu như thời đó các Ngài dùng những lời nói nhẹ nhàng thì tương lai sẽ không thể nào thu dọn được tàn cuộc. Vì vậy, Tổ tiên đã làm ra tấm gương rất tốt cho chúng ta, nếu chúng ta so sánh với các Ngài thì một chút thật chẳng thể sánh bằng. Chúng ta xem thấy những vị nữ nhân thời xưa, khi bị người khác phái xúc chạm vào tay thì vì sự trinh tiết có thể xả thân vì nghĩa, chặt đứt luôn cánh tay đó. Ngày nay nhìn thấy việc như vậy cảm thấy đó là việc không thể nghĩ bàn. Vì sao cần phải làm như thế chứ? Phải chăng là quá cực đoan rồi sao? Thế nhưng, ngày nay trong quá trình học tập, bản thân tôi cảm thấy trong lòng rất hổ thẹn, cũng rất kính ngưỡng các vị ấy. Kỳ thật, Tổ tiên làm như vậy là muốn nói với chúng ta rằng “đạo nghĩa” rất quan trọng. Con người khi truy cầu đạo đức thì nên đặt đạo đức ở vị trí tối cao vô thượng. Nếu như chúng ta ngày nay không xem trọng giáo dục văn hóa truyền thống, không xem trọng giáo dục luân lý đạo đức thì quả thật có lỗi với Tổ tiên chúng ta. Thế nên, phần Kinh văn này đã được đặt ở phần mở đầu của chương là có một hàm nghĩa hết sức sâu sắc.

Ngày nay chúng ta học tập, nếu như muốn có quan hệ vợ chồng tốt đẹp thì phải biết giữ gìn, bảo vệ, duy trì, bản thân mình phải biết trân quý. Tôi cũng ghi chép lại được một câu nói rằng: “Hôn nhân là một lời hứa, còn là một trách nhiệm, đôi bên nương tựa vào nhau, đồng tâm chăm lo và cống hiến. Hôn nhân cần phải trải qua thử thách nghiêm ngặt của năm tháng, sự thử nghiệm của thời gian. Trước tiên hãy nghĩ rằng trong tương lai nếu như chúng ta phải đối mặt với bất đồng, dụ hoặc và thử thách, liệu chúng ta có thể vượt qua. Nếu như chưa suy nghĩ kỹ về điều này thì tạm thời đừng nên kết hợp, nếu đã nghĩ kỹ rồi thì đừng tùy tiện mà nói lời chia tay”. Vợ chồng thời hiện nay dường như là chưa suy nghĩ kỹ càng thì đã kết hợp, cũng chưa suy nghĩ kỹ càng thì đòi chia tay. Thế nên, cần phải “suy nghĩ ba lần rồi mới làm”, nếu như đã ly hôn rồi mới gặp được giáo dục Nữ Đức, thì hiện giờ cần phải lập chí nuôi dưỡng con nên người, đừng tiếp tục làm những việc mà khiến cả đời phải hối hận.

CỐ VIẾT PHU GIẢ THIÊN DÃ, THIÊN CỐ BẤT KHẢ VI, PHU CỐ BẤT KHẢ LY DÃ

(Tạm dịch: Cho nên, chồng chính là trời của vợ. Không cách nào có thể nhảy thoát khỏi bầu trời, nên cũng không thể nào phản bội, xa rời chồng được)

Chúng ta xem tiếp câu thứ hai này. Trong phần Tiên Chú có nói: “Chồng chính là trời của vợ, không thể làm trái thiên mệnh, không thể phụ nghĩa của chồng. Nếu như chồng qua đời mà tái giá tức là bội bạc với chồng”. Đây là câu nói trong sách Lễ Ký. Ý nghĩa của đoạn này là gì? Chồng là bầu trời của chúng ta, đã là Trời thì chúng ta không được tự tiện trái nghịch và cũng không thể rời khỏi được. Nếu như dùng trời, đất để làm ví dụ thì bạn xem có dải đất nào mà không có bầu trời ở phía trên đâu? Nếu như bạn nói: “Tôi không cần Trời”. Việc này không phải cứ nói là được. Chữ “trời” này là biểu thị cho quy luật tự nhiên, là thiên đạo, không thể làm trái với quy luật tự nhiên. Trong đời sống hiện thực, chúng ta cần phải suy nghĩ cho rõ ràng. Bạn không chỉ đơn thuần xem chồng mình là một con người. Nếu như bạn quá chú trọng vào con người anh ấy thì bạn sẽ dễ bị chấp trước vào mặt tình cảm, đã chấp trước vào tình cảm thì rất khó tìm được lý trí, bạn kết hôn xong thì bị mê muội rồi. Chúng ta xem từ “kết hôn” này, chữ “kết” (結) là đem nhiều sợi dây tơ (絲) đến quấn chặt lấy chữ “cát” (吉) trong từ “cát tường”, nên “cát tường” rất khó tỏa sáng được. Chữ “hôn” (婚) này là nhìn thấy phụ nữ (女) thì đầu óc liền mê muội (昏: hôn nghĩa là mê muội). Tôi cảm thấy không hẳn là vì nhìn thấy người nữ, mà bản thân người nữ tự mình đã mê muội mất rồi, người nam cũng dễ bị mê mờ. Vì vậy mà trước và sau khi kết hôn đều cần phải giữ cho đầu óc tỉnh táo, giữ cho lý trí, đừng để tình dục làm đầu óc mờ mịt. Bản thân làm thế nào để không bị mê hoặc, điên đảo? Bạn phải thời thời khắc khắc nhìn thấy được tự tánh của chồng mình, nhìn thấy bản tánh của đức nhân. Anh ấy so với người đàn ông khác tuy có chỗ không như nhau nhưng về bản chất thì đều là người. Bạn đừng quá chấp trước vào anh ấy, chấp trước sẽ sanh ra vấn đề. Giống như chúng ta nhìn những trang sức được làm bằng vàng, có đến hàng ngàn hàng vạn kiểu dáng, nhưng về thực chất thì chúng đều là vàng. Vàng là bản tánh của chúng. Khi chúng ta nhìn thấy đủ loại trang sức bằng vàng thì đừng bị mê hoặc, nên xem chúng đều là như nhau.

“Thiên bất khả vi”, chữ “thiên” này là chỉ quy luật tự nhiên, nghĩa là không được làm trái ngược với quy luật tự nhiên. Vậy quy luật tự nhiên ở đây là gì? “Vợ chồng là duyên, có thiện duyên, có ác duyên, không duyên thì không hội tụ”. Câu nói này đã nói ra chân tướng sự thật giữa vợ chồng với nhau. Nhìn thấy chân tướng này rồi chúng ta tùy duyên mà chung sống chính là tuân thủ quy luật tự nhiên. Câu đầu tiên trong chương bốn của sách “Nữ Luận Ngữ” có câu rằng: “Nhân duyên đời trước, tình duyên đời này”. Vì sao trong số hàng trăm chúng sinh mà bạn lại kết hôn với anh ấy? Vì sao vừa gặp anh ấy là bạn cảm mến, nhất định muốn chung sống trọn đời? Duyên phận này chúng ta cần phải gìn giữ, đem tâm ý ban đầu của chính mình gìn giữ cả một đời. Vì sao không thể gìn giữ được? Bởi vì ngay từ lúc ban đầu phần tình cảm chiếm quá nhiều trong tâm, theo thời gian nó tan nhạt dần đi, yếu tố tình cảm càng ngày càng ít, lý trí xuất hiện. Trên thực tế, đây cũng không phải là lý trí chân thật. Thế nên, một mặt cần gìn giữ được yếu tố tình cảm, bên cạnh đó thời thời khắc khắc không được thiếu thành phần của lý trí. Nếu như luôn luôn gìn giữ được cái tâm ban đầu thì chính là phù hợp với quy luật tự nhiên. Thế nên, vợ chồng chung sống với nhau cũng cần rất nhiều nghệ thuật, ví dụ như giữa vợ chồng với nhau cũng cần thường mời nhau đi ăn, tặng quà cho nhau, cần giao lưu trao đổi nhiều hơn thì sẽ có thể kịp thời hóa giải rất nhiều vấn đề, khiến cho mối quan hệ giữa đôi bên càng hài hòa hơn nữa.

Tôi từng nói chuyện với một người bạn về đạo vợ chồng. Cô ấy là một lãnh đạo, cô ấy nói rằng: “Việc này khẳng định là cần phải làm. Anh ấy mời anh trai của tôi ăn cơm. Sau đó, tôi cũng lập tức đáp lại mời em gái của anh ấy ăn cơm, mời qua mời lại. Nếu không như vậy, anh ấy sẽ không vui vì dường như tôi không xem trọng người nhà của anh ấy”. Cô ấy còn nói rằng: “Người và người sống chung với nhau trong một nhà có lúc phải chăng tình cảm cũng không được tốt phải không?”. Tôi nói: “Đúng như vậy! Chị hãy xem hôn nhân, vừa mới kết hôn thì mọi việc đều tốt, mỗi ngày muốn được đi giày cho chồng, nhưng càng về sau thì càng lạnh nhạt. Sau đó, vợ chồng còn cãi nhau. Vì sao có người sau ba năm, bảy năm thì không thể chung sống được với nhau? Vì sống với nhau như hai con nhím, bạn châm anh ấy, anh ấy cũng châm lại bạn, thế rồi chia tay. Sau đó tôi mở sách “Thái Căn Đàm” ra đọc một đoạn nói rằng: “Ân tình nên từ nhạt chuyển sang sâu đậm, chứ đừng từ sâu đậm chuyển thành nhạt phai, nếu làm như vậy thì đối phương sẽ quên đi ân huệ trước đây”. Người ta sẽ quên đi những việc tốt mà bạn đã làm cho họ trước đây mà chỉ nhớ đến sự mất lòng mà bạn gây ra cho họ hiện tại hoặc ngày hôm qua. Phụ nữ là như thế, khi mới kết hôn thì có biểu hiện rất tốt, sau đó càng lúc càng kém. Nếu như lúc ban đầu bạn chưa ổn, nhưng càng về sau thì càng tốt, anh ấy sẽ phát hiện ra rằng lúc ban đầu anh ấy cảm thấy bạn chỉ là viên đá, nhưng khi mang về nhà một thời gian thì bạn trở nên một viên ngọc quý, càng ngày càng giá trị, không ngờ rằng bạn biết làm cơm, càng làm càng ngon, biết cách ăn nói, anh ấy sẽ càng ngày càng ghi nhớ những điểm tốt của bạn.

Vì vậy trong quá trình học tập, chúng ta phải từ bề ngoài mà nhìn thấy được thực chất. Chữ “Trời” này có phải chỉ một khoảng trời xanh hay không? Không phải như vậy, mà đó là quy luật tự nhiên. Vậy quy luật tự nhiên của đạo vợ chồng là gì? Trăm năm hòa thuận, nuôi dưỡng thế hệ sau, kế thừa mạng mạch. Đó chính là thiên đạo, cũng là thiên ý. Nếu như không có thiên đạo, thiên ý thì hai người kết hôn xong lại cãi nhau, không vui là ly hôn, đối với đứa con mình sinh ra không có một chút trách nhiệm. Đó không phải là thiên đạo, thiên ý. Vì vậy, chúng ta nên nghĩ rằng người chồng kết tóc, se duyên với mình trong đời này là người chồng tốt nhất trên thế giới. Nếu như anh ấy cờ bạc hoặc có điều gì không tốt thì nhất định là do mình chưa tốt, mình phải thay đổi bản thân, nhất định tin tưởng rằng anh ấy có thể thay đổi.

Có một đại thiếu gia người Mỹ gốc Hoa. Anh ấy là một công tử ăn chơi, lấy vợ là người Hoa. Cô vợ của anh rất ôn nhu, hiền lương, là một người vợ tốt.Lúc ban đầu mọi người đều khuyên cô đừng lấy anh ấy, nói rằng anh ấy không tốt, mặc dù có tiền nhưng nhân cách không tốt, rất buông thả. Cô ấy nói: “Tôi ưng anh ấy ở một điểm là anh ấy rất hiếu thuận với mẹ. Tuy hành vi của anh ấy không kiểm soát nhưng tôi tin tưởng anh ấy sẽ thay đổi”. Nhân duyên của hai người này là như vậy. Anh ấy cũng theo đuổi cô, sau cùng hai người kết hôn. Sau khi kết hôn, người phụ nữ này một lòng giữ đạo làm vợ. Mỗi ngày ở nhà dọn dẹp nhà cửa ngăn nắp, cho dù trong nhà có người làm. Bất kể chồng đi làm về trễ đến mức nào cô cũng tự mình xuống bếp nấu ăn. Đối với chồng rất mực thông cảm, hết sức ấm áp nhu hòa. Trước giờ cô chưa từng hỏi chồng vì sao tối nay anh không về nhà, vì sao anh lại về trễ như thế, anh đã làm gì. Cô không hề hỏi đến, đối với mẹ của anh cô phụng dưỡng rất chu đáo. Bảy, tám năm sau người chồng của cô đã hồi tâm chuyển ý, đến sau cùng đã cùng với cô học đạo Thánh Hiền. Sau này hai người họ trở thành một đôi vợ chồng hạnh phúc khiến bao người ngưỡng mộ. Đây là câu chuyện có thực về việc phụ nữ “chánh kỷ hóa nhân”. Vì sao cô làm được như thế? Phụ nữ chúng ta nên biết rằng cho dù người đàn ông có tốt đến đâu nhưng nếu như anh ấy ở trong tay một người phụ nữ không tốt thì cũng sẽ trở thành một gã không ra gì. Ngược lại, cho dù người nam ấy có nhiều điểm không tốt, khi ở trong tay một người phụ nữ tốt thì sẽ giống như bước vào một trường học tốt vậy. Thông qua sự giáo hóa thuần tịnh thuần thiện, thông qua sức ảnh hưởng của tai nghe mắt thấy, anh ấy sẽ thay đổi. Thế nên, chỉ cần có người phụ nữ tốt thì không lo không có người chồng tốt, không lo không có con cái tốt.

Exit mobile version