Nữ Đức Vi Yếu – Chương Năm: Chuyên Tâm (P4)
Nữ Đức Vi Yếu – Chương Năm: Chuyên Tâm (P4): Nếu như cử chỉ lẳng lơ, tâm chí bất định, ở nhà thì lôi thôi lếch thếch, ra ngoài thì chải chuốt điểm trang, nói những lời không nên nói, xem những thứ không nên xem, đây chính là không chuyên tâm, chánh sắc vậy.
NHƯỢC PHU ĐỘNG TĨNH KHINH THOÁT, THỊ THÍNH THIỂM THÂU, NHẬP TẮC LOẠN PHÁT HOẠI HÌNH, XUẤT TẮC YỂU ĐIỆU TÁC THÁI, THUYẾT SỞ BẤT ĐƯƠNG ĐẠO, QUÁN SỞ BẤT ĐƯƠNG THỊ, THỬ VỊ BẤT NĂNG CHUYÊN TÂM CHÁNH SẮC HỸ – CHƯƠNG CHUYÊN TÂM
(Tạm dịch: Nếu như cử chỉ lẳng lơ, tâm chí bất định, ở nhà thì lôi thôi lếch thếch, ra ngoài thì chải chuốt điểm trang, nói những lời không nên nói, xem những thứ không nên xem, đây chính là không chuyên tâm, chánh sắc vậy)
Đây là đoạn sau cùng của chương Chuyên Tâm. Ban Chiêu nhắc lại lần nữa để nhấn mạnh thế nào là không chuyên tâm chánh sắc. Nếu khi đi đứng ngồi nằm, hành vi lúc động lúc tĩnh đều khinh suất, đối với những thứ mắt thấy tai nghe trong tâm đều không có định lực, gọi là tâm tính nóng nảy, bộp chộp. Lúc ở nhà thì đầu bù tóc rối, đối với dung mạo của bản thân không ngó ngàng gì đến, khi đi ra ngoài thì giắt trâm cài tóc, động tác yểu điệu, ăn nói không phù hợp với lễ nghĩa, nhìn những thứ về mặt lễ nghĩa không nên nhìn, như vậy tâm niệm không thể chuyên nhất vào chánh đạo.

“Động tĩnh khinh thoát” chính là trái ngược với phụ đức. Trong tứ đức, câu sau cùng của đức đầu tiên là “động tĩnh hữu pháp”. Hành vi lúc động và tĩnh đều có chuẩn mực, nguyên tắc, đương nhiên sẽ không khinh suất. Khinh suất thì sẽ xa rời chuẩn mực. Vì sao lại khinh suất? Điều này là do từ nhỏ không có gia giáo tốt đẹp, đặc biệt là phụ nữ khi còn nhỏ đã buông tuồng phóng túng, cho đó là chuyện bình thường, sẽ không nghĩ lời nói và hành vi của mình như vậy là khinh suất, vội vã. Chúng ta có câu rằng: “Thiếu thành nhược thiên tánh, tập quán thành tự nhiên” (Tập luyện từ nhỏ sẽ trở thành tính tình bẩm sinh, do thói quen trở thành tự nhiên), từ nhỏ đã như vậy, lớn lên tự nhiên cũng sẽ như vậy. Chúng ta thấy trên đường, phụ nữ thời nay đi đứng, nói chuyện, đại đa số đều rất phóng túng, ít nhìn thấy được người có hành nghi đoan trang, khí chất “u nhàn trinh tĩnh”. Nữ nhân viên trong công ty của tôi cũng khá nhiều. Từ khi thành lập công ty cho đến nay, tôi đều yêu cầu họ giữ gìn vệ sinh thanh khiết. Bản thân tôi ở công ty nếu có thời gian cũng tự mình làm gương. Hiện nay môi trường làm việc ở công ty đều rất chỉnh tề, ngăn nắp. Ở nhà tôi cũng có yêu cầu như vậy, trong nhà sạch sẽ hay không quan trọng là ở hai chỗ, phòng vệ sinh không được có mùi hôi, nhà bếp không được bám dầu mỡ. Phòng ốc ở công ty cũng như thế, khi nhân viên làm việc thì tinh thần sảng khoái, khách vừa rời khỏi thì lập tức thu dọn chỉnh tề cho khách sau đến.
Phụ nữ hiện nay rất ít người biết nấu cơm. Năm ngoái tôi dạy cho các nhân viên nữ cách làm cơm. Cách đây hai ngày thì người anh họ của một nhân viên nữ trong công ty đã gọi điện thoại đến cho tôi. Anh nói rằng em gái họ của anh ấy là thành viên nhỏ nhất trong gia đình. Cha mẹ đều rất cưng cô ấy. Không những cô ấy không làm việc nhà mà ngay cả tất của mình cô ấy cũng không giặt. Anh ấy nói năm nay dì của anh tức mẹ của cô hết sức kinh ngạc, muốn đến công ty xem vì sao lại như thế. Hiện nay đứa con này của bà về nhà là làm việc nhà, còn biết giúp mẹ làm cơm, giặt quần áo. Người mẹ nhìn thấy ngây người ra nói rằng trước đây con của bà không biết nấu cơm. Hiện nay vì sao làm cơm ngon đến như vậy? Cho nên, người làm chủ công ty cần phải làm được câu: “Tác chi quân, tác chi thân, tác chi sư”, bắt đầu dạy cho nhân viên từ cách làm người. Nếu như không biết làm người thì sao có thể làm tốt công việc được?
Có câu nói rằng “có lao động mới biết cảm ân”. Hiện nay, các cô gái không buồn động đến tay chân, không làm việc gì mà chỉ bàn đến việc ăn việc chơi. Như thế sao có thể có tâm cảm ân được chứ? Sao có thể có tâm cảm ân đối với cha mẹ và sư trưởng được? Khi cô ấy biết làm việc, biết đồng cảm thấu hiểu người khác thì tâm cảm ân sẽ từ từ tự nhiên sinh ra. Khi có tâm cảm ân thì tâm của người này sẽ không còn nóng vội như trước nữa, động tác cũng không khinh suất như xưa. Các nhân viên nữ trong công ty tôi so với trước đây đã có sự thay đổi rất lớn, động tác càng trở nên từ tốn vững chãi, tinh thần trang nghiêm hơn trước, ngôn ngữ cử chỉ khiến người khác nhìn vào cảm thấy thoải mái. Vì sao lại có sự thay đổi lớn như vậy? Là vì có người dạy, nếu như kiên nhẫn dạy dỗ thì con người ta sẽ được giáo dục tốt, chỉ cần có tâm nhẫn nại, tâm yêu thương là được. Tôi hướng dẫn các cô ấy làm cơm gần một năm. Thông thường, tôi đích thân xuống bếp, dạy các cô ấy món nóng làm thế nào, món lạnh chế biến ra sao, món hầm thì làm thế nào, làm sao xào thức ăn, cho cái gì vào trước cái gì vào sau. Bạn dạy cho họ thì họ sẽ học được. Họ học xong rồi thì họ sẽ thay đổi. Nếu như con người một chút cũng không chịu học thì chắc chắn rằng một chút cũng không thay đổi. Học một chút thì nhất định sẽ thay đổi một chút, trường kỳ học tập thì sẽ khác xưa. Tôi thường nói với các cô ấy rằng: “Các bạn đừng xem việc làm cơm là công việc tốn hao sức lực, mà ngược lại hãy nghĩ rằng mọi người có thể cho bạn cơ hội này. Bạn có duyên phận này thì mỗi ngày hãy làm cơm mà cống hiến cho mọi người. Đó chính là tích phước báo cho chính mình. Phước báo của bạn sau khi được nâng cao, tương lai của bạn sau này thế nào tôi không nói chắc được, nhưng tôi tin rằng con đường của bạn đi sẽ càng ngày càng rộng rãi, càng ngày càng thênh thang rộng mở, sẽ không lâm vào bước đường cùng, bởi vì trước tiên bạn không phải là người tự tư tự lợi”. Hiện nay các cô ấy đều rất thích làm việc. Mỗi ngày đều kiên trì, không hề gián đoạn, mới đó mà đã được hai năm. Từ một cô gái ẻo lả ở nhà không biết làm việc gì đã trở thành cô gái đảm đang, siêng năng, cần mẫn. Thế nên, mẹ của các cô ấy rất cảm động, đều muốn gặp tôi. Trong công ty tôi có một nhân viên nữ 40 tuổi. Chồng của cô ấy rất muốn viết thư cảm ơn tôi, muốn gặp tôi, bởi vì cô ấy sau khi học Nữ Đức đã có sự thay đổi rất lớn. Chồng của cô ấy đã nói trong niềm hạnh phúc rằng: “Ái chà! May mà vẫn còn có người dạy cho em những điều này. Sau khi em học Nữ Đức thì những tháng ngày của anh đã trở nên tốt đẹp hơn trước rồi”. Vì vậy, cần phải dạy Nữ Đức cho phụ nữ, chỉ cần có một người dẫn đường cho các cô ấy thì sau này các cô ấy sẽ có thể tự học, không thầy vẫn có thể thông. Thế nên người dẫn dắt lúc ban đầu vô cùng quan trọng.

“Thị thính thiểm thâu”, “thiểm thâu” có nghĩa là bất định, nghe và không nghe đều như nhau, nhìn Đông nhìn Tây, tâm không định. Vì sao không định? Bởi vì bản thân không có quy củ, nói rõ hơn chính là làm người và làm việc không có nguyên tắc, lúc làm thế này lúc làm thế kia, tùy thuận theo tập khí, tính khí của mình mà làm, muốn thế nào thì làm thế đó, tùy ý phóng túng. Những phụ nữ như thế hiện nay rất nhiều. Vấn đề của họ là gì? Cho dù họ đã học văn hóa truyền thống nhưng nếu như họ không chịu thay đổi từ trong gốc rễ thì học Kinh điển gì cũng vô ích, cho dù mỗi ngày đọc một ngàn lần “Đệ Tử Quy” cũng vô ích, đồng thời bất kể vấn đề nào cũng không nghe hiểu rõ. Đây là sự phiền phức rất lớn. Nếu như không định thì sẽ giống như chiếc thuyền nhỏ lắc lư trong sóng gió, không thể thấy rõ phương hướng phía trước, lắc qua bên này rồi dạt qua bên kia. Bạn nhìn cô ấy chắc cũng hoa cả mắt. Nếu như việc học tập của bản thân chúng ta vẫn còn nông cạn, gặp phải người như thế cần phải có biện pháp tránh xa, cố gắng giữ gìn tâm thanh tịnh của chính mình. Có một giai đoạn tôi gặp phải người như vậy. Tôi hết sức tránh xa họ. Họ ăn nói hết sức nóng nảy, đặc biệt thích ngắt lời người khác. Người khác nói điều gì họ đều nghe không vào, cho mình là đúng, nếu như chúng ta sợ bị tổn thương và ảnh hưởng bởi họ thì nên cố gắng tránh xa họ.
Một lần nọ tôi đi công tác với một người như thế. Tôi đã đeo tai phone vào nghe giảng tọa về văn hóa truyền thống, nghe một cách rất chuyên chú, khiến cho tâm của mình được tĩnh lặng, bởi vì sức tu học của bản thân vẫn chưa đạt đến cảnh giới nhất định thì nên càng ít tiếp xúc với người khác càng tốt, hoàn cảnh càng đơn thuần càng tốt, tâm càng tĩnh lặng càng tốt, cho đến khi nào có sự nắm chắc thì mới mở miệng nói một ít. Ví dụ như trước tiên chỉ tiếp xúc với một ít người, từ từ mở rộng ra từng chút một, xét xem có ổn hay không, nếu như không ổn thì tiếp tục trở về tu tiếp, nếu như cảm thấy ổn, cảm thấy những người này không có vấn đề, có thể định ở trong phạm vi này, sau đó tu thêm một thời gian nữa cảm thấy có công phu hơn một chút thì lại mở rộng phạm vi hơn chút nữa. Nếu như trong phút chốc lao mình vào môi trường ô nhiễm thì bản thân sẽ không còn nhận ra được chính mình nữa. Thế nên, thứ tự của việc tu học rất quan trọng.
“Nhập tắc loạn phát hoại hình, xuất tắc yểu điệu tác thái” (ở nhà thì lôi thôi, lếch thếch, ra ngoài thì chải chuốt điểm trang) có nghĩa là hai tư thái lúc ở nhà và đi ra ngoài đều không đúng. Hiện nay đầu tóc loạn cả lên không phải do phụ nữ vô tâm mà là cố ý. Rất nhiều cô gái thích kiểu tóc nổi loạn, nhuộm đủ màu sặc sỡ lên tóc. Đây là biểu hiện ở bên ngoài. Nhìn biểu hiện bên ngoài của một người có thể thấy được tâm của cô ấy hay không? Quả thật là như vậy. Nếu như bạn muốn biểu diễn cho mọi người xem một chút Nữ Đức của văn hóa truyền thống thì quả thật không thể làm như vậy. Trong quá trình chúng ta học tập cũng cần phải nghĩ rằng vì sao người xưa lại nói như vậy. Bởi vì như vậy có thể giúp cho chúng ta giữ cho tâm của mình được trang nghiêm. Chúng ta vẫn chưa đạt được cảnh giới là ngoại hình bên ngoài rất nổi loạn nhưng trong tâm vẫn giữ được chỉnh tề. Người như thế chính là vị Tế Công Hòa thượng trong phim truyền hình. Vẻ ngoài của Ngài rất phóng túng, không có quy củ, nhưng tâm vẫn rất thuần tịnh. Chúng ta không làm được như Ngài. Chúng ta cần phải từ việc giữ quy củ mà làm, từng bước mà nâng cao. Thế nên, đầu tóc rất quan trọng. Phụ nữ thời nay có thể làm tóc cho phù hợp thì rất tốt, đừng làm quá lố là được.
“Xuất tắc yểu điệu tác thái” có nghĩa là khi đi ra ngoài giao tiếp với người rất tùy tiện, muốn gây sự chú ý của người. Đây là việc không hợp với lễ nghĩa. Trong “ngũ luân thập nghĩa”, qua lại giao tiếp với bạn bè cần giữ thành tín; giao tiếp giữa quân với thần thì cấp trên phải nhân từ, kẻ dưới phải trung tín; giữa quan hệ lớn nhỏ với nhau phải làm được “anh thương em, em kính anh”. Nếu không thuộc vào bất cứ mối quan hệ ngũ luân nào thì không cần thiết qua lại giao tiếp với nhau. Ví dụ như giữa bạn bè với nhau chúng ta cần có chữ “tín”. Chữ “tín” (信) này, bên trái là chữ “nhân” (亻) nghĩa là người, bên phải phía trên có ba nét ngang, bên dưới là chữ “khẩu” (口), cái miệng được đặt ở vị trí thấp nhất. Khi giao tiếp với bạn bè không thể không nói chuyện, nhưng nên nói lời như thế nào? Cần phải lấy lợi ích cho người làm căn bản. Trước khi nói chuyện cần phải suy nghĩ ba lần. Việc này biểu thị cho nhất tâm, suy nghĩ ba lần cho được nhất tâm rồi mới nói, nói rồi phải giữ chữ “tín”. Có chữ “tín” thì đủ làm bạn rồi. Những người bạn còn lại nếu như chỉ chăm chăm nhìn vào vóc dáng của bạn ra sao, ăn mặc như thế nào, chi tiền có hào phóng hay không, có mời họ ăn cơm hay không, bạn như thế không gọi là bạn. Sự giao lưu qua lại này không có chút lợi ích gì cả. Vậy thì chúng ta cũng không cần lãng phí thời gian và sức lực vào việc này.
“Thuyết sở bất đương đạo, quán sở bất đương thị” (nói những lời không nên nói, xem những thứ không nên xem). Từ đầu đoạn đến cuối đoạn đều nhắc nhở chúng ta phải quản cho tốt miệng, mắt, tai, đừng để chúng trở thành nguyên nhân của họa loạn. Ba cơ quan này của chúng ta giống như máy vi tính vậy. Mỗi ngày cần nạp vào cho nó những dữ liệu tốt, có hệ thống. Nếu như cả ngày chúng ta nhập vào những thông tin rối loạn, trình tự không đúng thì máy tính không lâu sau sẽ bị treo. Bộ não chúng ta cũng giống như máy vi tính, cần phải nhập vào dữ liệu tốt, nói chuyện phải ở trong đạo, nghe và nhìn cũng dựa trên lễ nghĩa. Tóm lại, chúng ta thấy Ban Chiêu trước sau đều nhấn mạnh đến lời nói và hành vi của phụ nữ. Ngôn hành của phụ nữ là đề tài xuyên suốt trong toàn bộ các chương về Nữ Đức. Thế nên Nữ Đức cần phải được dạy từ lúc nhỏ, “đồng mông dưỡng chánh, Thánh công dã” (giáo dục dưỡng chánh trẻ thơ là một công lao thần Thánh), từ khi trẻ vỡ lòng đã dạy cho chúng về chánh đạo. Những thứ chúng tiếp xúc đều là chánh đạo, từ đó trưởng dưỡng công lực của bậc Thánh nhân nơi chúng. Vỡ lòng không phải là dạy sau khi chúng được sinh ra, mà khi người mẹ mang thai, em bé còn nằm trong bụng mẹ đã phải tiến hành sự giáo dục này. Khi bà Thái Tự của nhà Chu mang thai Chu Văn Vương thì “miệng không nói lời ngạo mạn, mắt không nhìn tà sắc, tai không nghe dâm thanh”. Bà đã làm được ba điều này.
Thế nên, thời xưa các vị Hoàng Đế làm thế nào để bồi dưỡng ra những người kế vị mình. Họ cho Thái tử học với ba vị thầy là Thái Bảo, Thái Phó, Thái Sư. Ba vị thầy dạy dỗ huấn luyện Thái Tử về mặt đức hạnh, rèn luyện thân thể tráng kiện và học thức. Ba vị Thái Bảo, Thái Phó, Thái Sư mỗi vị phụ trách một môn riêng. Phàm những gì bất chánh đều không để cho Thái Tử tiếp xúc. Sau đó còn sắp xếp cho ba vị là Thiếu Bảo, Thiếu Phó và Thiếu Sư đến giám sát và đốc thúc xem Thái Tử có hoàn thành nhiệm vụ mà lão sư đã giao phó hay không, lão sư dạy phải tu đức Thái Tử đã làm được hay chưa. Lão sư dạy phải rèn luyện thân thể thì Thái Tử đã làm được chưa. Lão sư dạy phải cầu học vấn Thái Tử đã học tập chưa. Từ trên ba phương diện này các Hoàng Đế bồi dưỡng ra người kế nhiệm đất nước, do đó mà cơ nghiệp của họ mới có thể trường tồn mấy trăm năm.
Nếu như chúng ta hy vọng con cái được như thế thì người làm mẹ chúng ta phải huấn luyện con trên ba phương diện này, phải xem đức hạnh của chúng thế nào, sức khỏe của chúng có tốt không. Phần “Phụ Công” phía trước tôi giảng thiếu mất phần này. Đó là lúc làm cơm thì người làm mẹ cần phải biết làm thế nào để nấu món ăn tốt nhất và giàu dinh dưỡng cho cả gia đình. Hai đứa con của tôi đều ăn chay nhưng sức khỏe của chúng rất tốt. Đặc biệt là đứa thứ hai, lúc tôi mang thai nó thì đã ăn chay, không ăn chút thịt nào. Đứa bé này đến nay đã được ba tuổi rồi, trước giờ chưa từng vào bệnh viện, rất rắn rỏi, mạnh khỏe. Rất nhiều người bài bác việc này, nhưng tôi nghĩ rằng chúng ta cần có sự hiểu biết chính xác, và cần phối hợp với một tâm thái khỏe mạnh. Tôi đã nói với mẹ tôi rằng: “Nếu như mẹ ăn chay mà tâm thái của mẹ không tốt, cả ngày ở đó la mắng, oán hận thì càng ăn chay sẽ càng không đủ dinh dưỡng. Nếu như tâm của mẹ luôn hoan hỷ thì cho dù mỗi ngày chỉ ăn bắp cải với củ cải thôi thì vẫn rất khỏe mạnh”. Đặc biệt tôi còn nói với con của tôi rằng: “Ông trời có đức hiếu sinh, từ xưa đến nay đều như thế. Động vật cũng có sinh mạng như chúng ta. Lúc con giết nó, nó cũng có cảm giác. Cảm giác đó không thể nào là cảm giác vui vẻ được, độc tố trong các cơ thịt của nó sẽ nhanh chóng tích tụ và phát tán từ sự phẫn nộ, sau đó nó được chúng ta hấp thu vào người”. Nếu như người mẹ cự tuyệt ăn những thứ thịt có độc đó thì đứa con sẽ khỏe mạnh. Hơn nữa, từ góc độ của y học thì thân thể của chúng ta thích hợp với sự tiếp nạp rau xanh. Những người thường ăn rau xanh thì thân thể càng trở nên thư thái, thoải mái. Có rất nhiều đứa trẻ hiện nay ba bữa đều ăn chay. Chúng ăn một cách rất thích thú, còn khiến cho người trong nhà ăn theo. Nhân viên ở công ty của chúng tôi cũng được cung cấp thức ăn chay miễn phí vào bữa trưa. Lúc đầu không có người nào hưởng ứng vì họ được trợ cấp phí ăn uống. Tôi đã nói chuyện với mọi người là tiền trợ cấp ăn uống họ vẫn được nhận, chỉ có thêm một bữa trưa ăn chay miễn phí cho họ thôi. Sau đó có vài người hưởng ứng vì nhận thấy họ có thể tiết kiệm thêm tiền, sau cùng thì toàn bộ đều hưởng ứng. Cho nên hiện nay công ty chúng tôi đảm bảo ba bữa ăn thì có một bữa chay, nhưng lúc ăn chay thì họ không được mang theo lạp xưởng và thịt kho vào ăn. Ý kiến phản hồi của họ dành cho tôi là đến mùa đông, đặc biệt là mùa đông của hai năm gần đây thì tỉ lệ mắc bệnh đã giảm xuống rõ rệt, không còn cảm mạo, sốt, ho hen nữa. Quả thật ăn chay đã giúp họ khỏe mạnh.
Thế nên, người phụ nữ trong gia đình có một trách nhiệm rất quan trọng. Cái “công” trong “phụ công” của họ chính là công đức, công lao. Nếu như mọi người ăn thức ăn họ nấu mà đều đi bệnh viện cả thì họ không có được công đức gì. Nếu như hai vợ chồng chung sống với nhau được mấy năm mà người chồng bị mỡ máu cao, huyết áp cao, đường huyết cao, hoặc bị tiểu đường thì người làm vợ cần phải phản tỉnh, phải chăng trên phương diện ẩm thực mình đã không am hiểu đạo dưỡng sinh. Lúc đầu chồng của tôi không nghe lời tôi. Vì sao sau cùng anh ấy đã nghe vậy? Bởi vì về sau anh ấy phát hiện mình bị gout, do anh ấy ăn quá nhiều hải sản. Sau đó anh ấy không thể ăn hải sản được nữa nên đành phải ăn chay cùng với tôi. Có người hỏi rằng vì sao tôi đã ba mươi tám tuổi rồi mà sắc mặt vẫn trẻ trung như thế. Tôi đã nói với họ hai điều rằng: Thứ nhất là cố gắng giữ tâm cho thanh tịnh, bớt suy nghĩ nhiều việc, đừng oán trách, tùy duyên bất biến thì tâm sẽ an. Thứ hai là ăn chay lâu dài, không được ăn thịt. Tôi thỉnh thoảng cũng nổi nóng, nhưng không quá hai phút, sau đó thì không nghĩ đến nữa. Hiện nay, tôi cố gắng không nổi giận, nghĩ thông suốt rất nhiều sự việc của bản thân.
Toàn bộ chương “Chuyên Tâm” này đều dạy phụ nữ làm thể nào giữ gìn thân, khẩu, ý của chính mình, không để xảy ra vấn đề. Chung quy lại vẫn hy vọng quan hệ hôn nhân của chúng ta có thể được hạnh phúc, có thể được bình thường, đừng để bản thân vi phạm chuẩn mực đạo đức, về sau hối hận không kịp. Khi tôi giảng khóa trình này, đã từng giảng ba lần “Văn Xương Đế Quân Giới Dâm Văn”, có một cô nghe giảng xong đến phản tỉnh với tôi rằng cô trước đây đã lừa dối chồng qua lại với nhiều người đàn ông khác. Chồng của cô ta không biết. Thế nhưng, cô ấy cảm thấy trong tâm phải chịu một áp lực rất nặng nề. Sự nghiệp ngày càng sa sút. Cuộc sống như một mớ hỗn độn. Vì sao lại như vậy? Bởi vì phước báo của cô ấy đã bị tổn giảm hết rồi. Nếu phụ nữ không giữ trinh tiết thì phước báo của cô ấy sẽ bị tổn giảm nghiêm trọng, đặc biệt là đối với phụ nữ tà dâm, cho dù là ngoại tình hay là tình trên mạng, chỉ cần bạn khởi một ý niệm dâm, bao gồm việc thủ dâm, tất cả những việc này đều không phù hợp với quy phạm luân lý đạo đức rồi. Nó sẽ khiến cho bạn mất hết phước báo. Biểu hiện của sự tổn phước là sự nghiệp không thuận lợi, sức khỏe kém, xuất hiện đủ loại bệnh tật, quan hệ giao tiếp kém, làm việc gì cũng cảm thấy không như ý, đến lúc đó thì hối hận sẽ không còn kịp nữa. Tích lũy phước báo là việc không dễ, thế nhưng phước báo bị hao tổn rất nhanh, rất dễ dàng. Chúng ta cần phải phản tỉnh, nếu như trước đây đã từng làm qua những việc như thế thì không được nghĩ đến chúng nữa, từ đây trở về sau không được làm nữa, giữ tâm cho chánh, giữ chánh nghĩa, nhất tâm nhất ý tu dưỡng và nâng cao đức hạnh của chính mình. Như thế thì vận mạng mới có thể thay đổi được.
Hôm nay chúng ta học tập đến đây, vô cùng cảm ân mọi người.