8.2 C
London
Thứ Tư, Tháng Hai 5, 2025
Trang chủĐệ tử quyĐệ Tử Quy Chương I: Cha Mẹ Lỗi, Khuyên Thay Đổi (P5)

Đệ Tử Quy Chương I: Cha Mẹ Lỗi, Khuyên Thay Đổi (P5)

Date:

Bài Viết Liên Quan

spot_imgspot_img

Đệ Tử Quy Chương I: Cha Mẹ Lỗi, Khuyên Thay Đổi (P5)

Đệ Tử Quy Chương I: Cha Mẹ Lỗi, Khuyên Thay Đổi (P5). Trong quan hệ ngũ luân còn có một mối quan hệ nữa là quan hệ bạn bè. Trong thế giới của người trưởng thành, điều quan trọng nhất vẫn là trước tiên tự mình phải làm tấm gương tốt thì tự nhiên có thể cảm hóa được người khác.

8. Kinh văn – Đệ Tử Quy

“Thân hữu quá, gián sử canh. Di ngô sắc, nhu ngô thanh. Gián bất nhập, duyệt phục gián. Hiệu khấp tùy, thát vô oán”.

Cha mẹ lỗi, khuyên thay đổi. Mặt ta vui, lời ta dịu. Khuyên không nghe, vui can tiếp. Dùng khóc khuyên, đánh không giận”.

(Tiếp theo phần trước)

Khuyên bạn bè

Trong quan hệ ngũ luân còn có một mối quan hệ nữa là quan hệ bạn bè. Tôi đã từng cùng với chú Lư đi thăm một người bạn của chú. Tôi cũng cảm thấy rất kỳ lạ, nhiều chuyện rất đặc sắc tôi đều gặp được. Tôi cùng chú Lư đi tìm người bạn này của chú. Chú và người bạn này đã quen biết nhau mười bảy năm. Lần đó chú còn mang theo rất nhiều Kinh điển Thánh Hiền, có quyển để cho con của người bạn đó xem, có quyển để tặng cho người bạn của chú, có quyển để cho vợ của bạn chú xem. Trên đường đi, chú Lư nói với tôi chú quen biết người bạn này đã mười bảy năm. Người bạn này đã từng làm ăn rất hưng thịnh, tài sản rất nhiều, nhưng lúc đó chú đã nhìn thấy được người bạn ấy rất có khả năng về sau sẽ không thể giữ được tài sản này. Bởi vì, khi một người trong lúc có rất nhiều tiền sẽ nhiễm phải thói quen xa xỉ, như thế tiền tài nhiều bao nhiêu cũng sẽ suy bại hết. Hơn nữa, không chỉ nhiễm phải thói quen xa xỉ, rất có khả năng còn ngạo mạn nữa. Loại thói quen xấu tự cao tự đại đó sẽ hình thành trong quá trình này. Khi một người ngạo mạn thì họ sẽ khinh suất, rất có khả năng sẽ đưa ra những phán đoán sai lầm, tiền có nhiều đi nữa cũng sẽ tiêu hết. Sau đó thật sự sự nghiệp của ông cũng dần sa sút, còn phải gánh thêm nợ. Khi ông rơi vào cảnh nợ nần thì không thấy bạn bè đâu cả. Thật ra “phúc họa nương nhau”. Tài sản hết rồi cũng sẽ khiến ông học được bài học: “Bạn bè chân chính không phải dùng tiền mà có thể mua được”. Trong lúc ông rơi vào cảnh khốn cùng, chú Lư mỗi tuần lái xe mấy tiếng đồng hồ đến giúp ông giải quyết vấn đề tài chính. Chú không chỉ không nhận tiền mà còn bỏ tiền túi của mình để đi tới đi lui giúp ông xử lý rất nhiều việc. Trong quá trình này, chú Lư đã xây dựng niềm tin và tình nghĩa ngày càng sâu hơn với bạn. Chú phải đợi đến mười bảy năm, khi nhân duyên đã chín mùi.

Một người thật sự muốn trải qua cuộc sống viên mãn thì tuyệt đối không phải có bao nhiêu tiền, có bao nhiêu quyền thế, mà là có bao nhiêu trí tuệ. Tôi đã may mắn ngồi trên chuyến xe này, cũng cảm nhận được chú Lư có thể dùng mười bảy năm để trợ giúp cho một người bạn. Vì vậy “chớ tự chê, đừng tự bỏ”, tôi phải noi gương chú ấy. Khi chúng tôi khuyên can người khác, giúp đỡ người khác, cảm thấy mình có một chút thiếu nhẫn nại thì liền nghĩ đến con số “mười bảy năm”. Sau đó tôi cảm thấy rất hổ thẹn, lại nhớ đến đạo nghĩa đối với bạn bè mà tiếp tục giúp đỡ, hỗ trợ.

Ngoài ra, lúc ở bên Úc, tôi cũng nhìn thấy chú Lư rất khéo léo khi khuyên can bạn bè bên cạnh. Lúc chúng tôi đến Úc, có khoảng tám – chín người cùng ở chung một phòng. Tám – chín người đàn ông ở chung sẽ phát sinh chuyện trên bàn có rất nhiều rác (không phải do tôi vứt ra), rất lộn xộn. Tôi thấy chú Lư không nói một câu nào. Nếu chú mỗi ngày nhìn thấy mọi người sau khi nói chuyện xong mà trong phòng, trong nhà tắm hoặc là trên bồn rửa tay có rác thì chú liền tự mình âm thầm đi dọn dẹp tất cả, còn lau chùi bệ rửa một cách khô ráo, sạch sẽ thì chú mới đi ngủ. Ngày nào cũng như ngày nào, chú đều làm như vậy. Chú làm khoảng chừng bốn – năm ngày thì bỗng nhiên có một người bạn đứng lên nói: “Các anh cứ vứt lung tung như thế, các anh không nhìn thấy người ta mỗi ngày dọn dẹp sạch sẽ như vậy cho các anh sao! Các anh cũng không cảm thấy quá đáng sao!”. Mọi người đều rất hổ thẹn, đều cúi mặt xuống. Từ đó về sau sạch sẽ hơn nhiều. Chú Lư không dùng lời nói để dạy mà dùng hành động để dạy, khiến mọi người đều cảm thấy mình cần phải có trách nhiệm bảo vệ môi trường sạch đẹp. Quả thật trong thế giới của người trưởng thành, điều quan trọng nhất vẫn là trước tiên tự mình phải làm tấm gương tốt thì tự nhiên có thể cảm hóa được người khác.

Đệ Tử Quy Chương I: Cha Mẹ Lỗi, Khuyên Thay Đổi (P5)
Đệ Tử Quy Chương I: Cha Mẹ Lỗi, Khuyên Thay Đổi (P5)

Năm hai mươi lăm tuổi, tôi bắt đầu tiếp xúc học vấn Thánh Hiền. Bởi vì trước đây tôi đi học đều là chủ nghĩa thành tích. Chủ nghĩa thành tích khiến cho nội tâm của chúng ta luôn trong trạng thái ganh đua. Nhìn thấy người khác có số điểm rất cao thì mình cảm thấy rất khó chịu, không thích. Do đó, quý vị biết tại vì sao mắt tôi không được to rồi. Nhưng khi học đến học vấn Thánh Hiền thì trong lòng tôi rất cảm động.

Tôi còn nhớ khi tôi học cấp ba, môn ngữ văn của tôi rất kém. Kém đến mức nào vậy? Nhất định kém hơn quý vị. Bởi vì lúc tôi học cấp hai, khi thi chuyển cấp lên cấp ba, tổng cộng thi bảy môn đã bị trừ mất tám mươi tám điểm, riêng môn quốc văn bị trừ bốn mươi bốn điểm, bằng với tổng số điểm của bốn môn khác cộng lại. Tôi còn nhớ lúc cấp hai có một đề thi là: “Lão Khí”, một là chọn Xuân, hai là chọn Hạ, ba là chọn Thu, bốn là chọn Đông, chính là xuân hạ thu đông. Tôi cảm thấy đề thi này đang làm nhục tôi, nhưng quả thật là tôi không biết viết. Tôi còn ở đó hát một bài hát, hát một chữ liền chấm một cái, để xem cuối cùng chấm đến chữ nào, nhưng cuối cùng vẫn viết sai. “Lão khí” là gì vậy? Chọn “Thu”. Quý vị sao trả lời nhanh vậy? Đối với tôi, đây quả là một sự tổn thương.

Lên cấp ba, vận xấu vẫn đeo đuổi mãi, thật sự tôi chưa thể lấy lại được tinh thần. Có một lần thầy giáo ngữ văn của tôi đã gọi tôi đứng lên và nói: “Thái Lễ Húc! Nếu như em còn ngủ trong giờ ngữ văn của thầy nữa, thì thầy xem như em vắng không phép”. Môn ngữ văn của tôi khi thi vào đại học cũng không đạt. Nhưng trong quá trình học cấp ba, trong đầu tôi có hai lần dường như cảm thấy rất sáng suốt, đó là khi đọc được hai bài văn. Thứ nhất là bài “Xuất Sư Biểu” của Gia Cát Lượng, bên trong có nhắc đến: “Cúc cung tận tụy, tử nhi hậu dĩ” (Hết lòng tận tụy đến chết mới thôi). Vốn dĩ vẫn còn đang ngủ gật, bỗng nhiên cảm thấy câu nói này sao mà chấn động như vậy! Nhưng mà chỉ sáng được khoảng năm giây, sau đó thì mây đen lại bao trùm. Câu nói thứ hai ở trong “Nhạc Dương Lầu Ký” của Phạm Trọng Yêm, trong đó nói đến: “Lo trước mối lo của thiên hạ, vui sau cái vui của thiên hạ”. Thực ra lúc đó tôi cũng không hiểu lắm, nhưng lại cảm thấy có sự cảm động khó tả. Sau này bắt đầu tiếp xúc học vấn Thánh Hiền, thường hay xem “Những Câu Chuyện Giáo Dục Đạo Đức”, thì tôi cảm thấy cảm động đến nỗi không kìm chế được bản thân, rất cảm động, thật sự cảm nhận được chủ tâm của bậc Thánh Hiền quả thật vô cùng nhân từ, vô cùng bao dung. Cảm nhận được rồi thì chúng ta phải làm theo ngay.

Khi tôi đi học trường sư phạm, trường cách nhà tương đối xa, tôi phải đón xe lửa rất sớm. Khi tôi đến trường, bạn học cả lớp ngày đầu tiên đều vẫn chưa đến, chỉ có mỗi một mình tôi. Lúc đó vừa mới nghỉ hè xong nên tất cả bàn ghế đều bị bụi phủ kín. Quý vị bằng hữu sẽ làm như thế nào? Trong đầu tôi liền nghĩ đến: “Các bạn học nữ khi bước vào mà nhìn thấy bụi bẩn thế này thì không biết các bạn này sẽ phản ứng ra sao? Họ sẽ nói: “Sao mà bẩn vậy!”. Chúng ta đều có thể đoán được họ nhất định sẽ cảm thấy khó chịu. Vì thế, tôi liền chạy xuống sân trường, vào nhà vệ sinh tìm khăn lau chùi dọn dẹp từ đầu đến cuối một cách nhanh chóng. Vì sao vậy? Vì sợ người khác nhìn thấy, làm thế giống như là làm giả bộ vậy, nên nhanh nhanh lau chùi cho xong. Sau khi lau xong tự mình cảm thấy ngày hôm nay thật không uổng phí, có thể phục vụ người khác. Sau đó, các bạn vào cũng đều ngồi rất yên ổn.

Khi chúng ta có ý nghĩ vì người khác, xin hỏi chúng ta có giao lưu với người ta không vậy? Con người chúng ta có một loại cố chấp, dường như phải đối diện nhau nói chuyện mới gọi là giao tiếp. Thực ra không phải vậy! Khi ý nghĩ của chúng ta khởi lên là chúng ta đã giao tiếp với người bên cạnh rồi. Cho nên năm đó, trong lớp người nào cũng đối xử với tôi rất tốt. Khi tôi đi giảng vào buổi tối cũng có bạn học trường sư phạm của chúng tôi đến nghe. Tôi cũng rất vui, bởi vì khi chúng ta có tấm lòng phục vụ người khác thì tự nhiên cũng sẽ cảm động được người khác đối xử rất thân thiện với chúng ta.

Bởi vì tôi đến lớp tương đối sớm, nên mỗi ngày rác phía sau phòng học tôi đều chủ động đi dọn dẹp. Cuối cùng dọn dẹp chưa được bao lâu, có một lần, khi tôi vừa lấy rác đi thì có người bạn học chạy đến nói: “Bạn đừng làm nữa, để chúng tôi làm với”. Quả thật giữa bạn bè với nhau, chúng ta nhất định phải dụng tâm cho đi trước. Tấm lòng này của chúng ta có thể đánh thức tâm hướng thiện, tâm thông cảm lẫn nhau của mỗi người.

Trong quan hệ ngũ luân, chúng ta cũng đã nêu ra nhiều ví dụ làm thế nào để khuyên can. Mục đích của việc nêu ra những ví dụ này là để trưởng dưỡng chủ tâm, sau đó hành động, trưởng dưỡng trí tuệ chung sống với người và tính nhẫn nại của mọi người chúng ta. Tin rằng cuộc sống sau này trong cuộc đời của mỗi người đây sẽ có những vở tuồng hay được diễn ra.

Xin mời xem tiếp phần sau: “Cha mẹ bệnh, nếm thuốc trước”

 

PHẬT TỬ THẤY TỐT, CÓ ÍCH CHO NGƯỜI CHO MÌNH XIN CHIA SẺ BÀI VIẾT
NAM MÔ QUÁN THẾ ÂM BỒ TÁT
Ngưỡng nguyện Đức Bồ-tát Quán Thế Âm gia hộ cho kẻ mù Được thấy, kẻ Điếc Được nghe, người Đau khổ Được an vui.
--------------------------------------
Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật
Nam Mô A Di Đà Phật
--------------------------------------

Subscribe

- Never miss a story with notifications

- Gain full access to our premium content

- Browse free from up to 5 devices at once

Bái viết mới nhất

spot_img