6 C
London
Thứ Bảy, Tháng Hai 8, 2025
Trang chủNữ ĐứcNữ Đức Vi Yếu – Chương Sáu: Khúc Tòng (P2)

Nữ Đức Vi Yếu – Chương Sáu: Khúc Tòng (P2)

Date:

Bài Viết Liên Quan

spot_imgspot_img

Nữ Đức Vi Yếu – Chương Sáu: Khúc Tòng (P2)

Nữ Đức Vi Yếu – Chương Sáu: Khúc Tòng (P2): Trong đời sống có lúc xảy ra cớ sự là: Vì ân tình chưa đủ mà chia ly, cũng vì chưa trọn đạo nghĩa mà ly tán.

VẬT HỮU DĨ ÂN TỰ LY GIẢ, DIỆC HỮU DĨ NGHĨA TỰ PHÁ GIẢ DÃ – CHƯƠNG KHÚC TÒNG

(Tạm dịch: Trong đời sống có lúc xảy ra cớ sự là: Vì ân tình chưa đủ mà chia ly, cũng vì chưa trọn đạo nghĩa mà ly tán)

Chữ “vật” ở đây là từ ngữ khí. Câu này có nghĩa là có vợ chồng vì chưa đủ yêu thương nhau mà phân ly, còn có vợ chồng về mặt hiếu kính với cha mẹ có vấn đề đạo nghĩa nên chia ly. Hoặc mẹ chồng không thích cô con dâu này, hoặc con dâu không thể bao dung mẹ chồng, rốt cuộc hai người chia tay nhau, tuyệt không phải vì tình cảm vợ chồng có vấn đề. Trong phần Tiên Chú của Vương Tương có nói: “Trong quá trình vợ chồng chung sống, nếu như người vợ có cái nhìn quá thiển cận hạn hẹp, cho rằng chỉ cần hai vợ chồng sống với nhau tốt đẹp là được rồi”. Vậy thì trừ phi cô ấy không có cha mẹ, không có bạn bè người thân, nhưng trên thực tế thì con người phải đối mặt với rất nhiều quan hệ xã hội. Mối quan hệ gần gũi nhất chính là mối quan hệ nan giải nhất. Mối quan hệ mà mỗi ngày chúng ta cần phải xử lý đó chính là mối quan hệ với cha mẹ chồng, với anh chị em của chồng, với bạn bè người thân của anh ấy. Đối với cha mẹ chồng thì ngay từ khi bước chân vào gia đình chồng, người con dâu cần phải hóa giải được sự bất mãn và đối lập của mẹ chồng đối với mình. Bởi vì thiên tánh của mẹ chồng có hơi nghiêng về mặt tình cảm, cảm thấy dường như người phụ nữ mà con trai mình lấy về làm vợ sẽ cướp mất đi đứa con trai mà mình đã vất vả nuôi nấng bao nhiêu năm qua. Thế nên, giữa mẹ chồng và nàng dâu vốn sẵn có sự đối lập với nhau. Người làm con dâu vì thế càng phải hết sức cung kính, hiếu thuận mẹ chồng khiến mẹ chồng sinh thiện cảm. Nếu có cơ hội thì nàng dâu nên trò chuyện với mẹ chồng nhiều hơn, chủ yếu là nghe mẹ chồng nói nhiều hơn. Sự trao đổi này rất tốt, có thể nhanh chóng xóa bỏ sự ngăn cách giữa mẹ chồng và nàng dâu.

Nữ Đức Vi Yếu – Chương Sáu: Khúc Tòng (P2)
Nữ Đức Vi Yếu – Chương Sáu: Khúc Tòng (P2)

Tôi còn nhớ lúc mới kết hôn, mẹ chồng tôi rất thích nói chuyện với tôi. Bản thân tôi cũng thường trò chuyện câu thông với mẹ chồng. Sự giao lưu này cần tâm nhẫn nại bởi vì có lúc cùng một sự việc mà mẹ chồng kể đi kể lại rất nhiều lần. Chúng ta cũng phải có tâm kiên nhẫn mà lắng nghe. Có một lần chồng của tôi kể với tôi một số chuyện năm xưa của mẹ anh ấy. Lúc đó tôi nói với anh ấy không cần kể vì “mẹ của anh đã kể cho em nghe việc này nhiều lần lắm rồi”, đều là những câu chuyện thời mẹ còn trẻ, có niềm vui, có nỗi buồn, có những kỷ niệm nào đó. Trong trường hợp như vậy, chúng ta cần phải nhẫn nại và bao dung. Phụ nữ thời nay rất có cá tính, không thể kiên nhẫn với người lớn tuổi, không những không giao lưu câu thông với họ mà còn không biết nấu cơm, làm việc nhà, không để người lớn tuổi chăm lo cho là tốt lắm rồi. Đây là việc tổn hao phước báo của chính mình. Người trẻ tuổi cần phải biết rằng người lớn tuổi là ruộng phước của chúng ta. Chúng ta cần tích phước từ những người lớn tuổi, làm việc nhiều mà không than trách là đang tích phước. Tôn trọng người lớn tuổi, thường có tâm cung kính chính là đang tích phước.

Trên thực tế, khi quay đầu nhìn lại chặng đường đã đi qua, tôi cảm thấy mình rất may mắn. Việc này phải cảm ân sự dạy dỗ của ông bà nội. Nếu như không có sự dạy dỗ nghiêm khắc của ông bà nội thì bản thân tôi sẽ không thể dựa vào văn hóa truyền thống mà thực hành được. Chồng của tôi là con trai duy nhất trong gia đình. Khi sinh anh ra thì cha mẹ đã lớn tuổi nên mẹ anh rất thương yêu anh. Sau khi tôi kết hôn với anh thì cha mẹ anh cùng sống chung với chúng tôi. Mẹ chồng tôi là một phụ nữ lớn tuổi rất nghiêm khắc, rất truyền thống. Tôi rất biết ơn về điều này. Từ khi kết hôn đến nay đã 17 năm, nhờ vào những thử thách nghiêm khắc đó mà ngày nay tôi may mắn gặp được sự giáo dục của văn hóa truyền thống, khiến cho bản thân tôi càng hiểu rõ đạo lý. Hiện nay cha mẹ chồng tôi tuổi tác đã cao. Mẹ chồng tôi đã ngoài 70, ba chồng tôi đã 80 tuổi. Tôi phát hiện ra trước giờ trong tâm có một số việc chưa buông xuống được. Hiện nay, tôi cũng dần dần buông xuống được, bớt đi tính toán, so đo thì sẽ tăng thêm một phần cảm ân, cảm ân họ đã ban cho chúng tôi một vài nghịch cảnh để tôi có thể hiểu được thêm những đạo lý làm người. Bởi vì môn học về hiếu đạo này quả thật xuyên suốt cả một đời, đặc biệt là nàng dâu cần phải tận hiếu với cha mẹ chồng, cũng chính là tận hiếu với cha mẹ ruột. Nếu như bất hiếu với cha mẹ chồng thì người bị trách không phải là bạn mà họ sẽ cười cha mẹ bạn đã dạy ra một cô gái như bạn. Đây là một việc rất mất mặt. Thế nên, mỗi người con dâu cần có tâm hiếu đối với cha mẹ chồng.

Có người từng nói rằng: “Chồng là Trời của vợ”. Vậy thì ngoài Trời này ra còn có một Trời khác nữa chính là cha mẹ chồng của bạn. Bởi vì mẹ chồng đã từng nuôi nấng con trai của bà, tức bầu trời của bạn trong ba năm, thế nên khi bạn hầu hạ ba người này thì cần phải “mặt ta vui lời ta dịu”, làm được chữ “hiền” lẫn chữ “hiếu”, không được mảy may xúc phạm khiến cho cha mẹ chồng không vui, chồng cũng không vui, lâu ngày sẽ mang lấy tiếng xấu vào thân. Để bản thân không bị mang tiếng xấu, tránh xa tiếng xấu thì tuyệt không phải vì có sự nghiệp lớn ở bên ngoài, được làm quan lớn, có danh tiếng lớn, có bao nhiêu tiền tài thì mới có thể tránh được sự sỉ nhục, không phải như vậy. Bất luận ở bên ngoài bạn như thế nào đi chăng nữa thì khi về nhà đều phải buông xuống tất cả mọi thứ ở bên ngoài, không được đem học vấn cao, tiền tài, nhan sắc dung mạo và tiếng tăm của bạn ra diễu võ dương oai ở trong nhà. Những việc như thế không có tác dụng gì cả. Khi đóng cửa lại thì bạn vẫn chỉ là một nàng dâu bé nhỏ. Nàng dâu bé nhỏ đó sau này cũng trở thành một người mẹ chồng nên trước mặt chồng và cha mẹ chồng chúng ta nên ít nói, làm việc nhiều, cúi đầu mà làm việc. Tự mình phải biết rằng người làm con dâu nhất định không được xúc phạm cha mẹ chồng, trước tiên về mặt lời ăn tiếng nói không được cãi lại, về mặt công việc thì phải biết “khúc tòng” (uyển chuyển mà tùy thuận). Đây chính là phụ nữ có trí tuệ.

Trong thực tế cuộc sống, nàng dâu và cha mẹ chồng chung sống với nhau đôi khi lâm vào những tình huống vô cùng khó xử. Ví dụ như khi bạn phát hiện thấy mẹ chồng có chỗ không đúng, khuyên cũng khuyên không được.Vậy phải làm sao đây? Nhất định phải nhìn cho thoáng. Ví dụ như cha mẹ chồng có tình cảm không tốt với nhau, mẹ chồng hay than trách, hoặc làm một số việc quá đáng. Vậy thì người làm con dâu phải nhìn thoáng, không được đứng về phía bên nào. Nếu như đứng về phía cha chồng thì nhất định phải tranh lý lẽ cho cha, nói mẹ chồng sao có thể xử sự như thế. Tuy nhiên có lúc cha mẹ chồng có thể không cho rằng bạn như vậy là tốt. Kỳ thực, gia đình không phải là nơi để nói lý lẽ, tốt nhất nên giữ đạo trung dung, không can dự vào bên nào. Mỗi người đều có duyên phận và nhân duyên của mỗi người. Bạn nhất định phải thấu rõ điều này thì bản thân mới có thể điềm nhiên mà cư xử. Việc giữa cha mẹ chồng không phải là việc mà nàng dâu có thể giải quyết được. Có câu: “Thanh quan khó xét xử việc nhà”. Bất luận là về mặt tôn ti lớn nhỏ hay từ những góc độ khác nhau đi chăng nữa thì cũng không đến phiên người con dâu mở miệng. Nếu như họ đến hỏi bạn thì bạn cứ thẳng thắn nói ra suy nghĩ và đề nghị của mình. Nếu như họ không đến hỏi bạn thì ngàn vạn lần bạn đừng xen miệng vào.

Có một cô đã kể cho tôi nghe rằng, một năm nọ cha chồng của cô phải nhập viện. Mọi người trong nhà bàn bạc với nhau là buổi tối cần có một người nhà và một hộ lý ở bên cạnh chăm sóc. Lúc chồng của cô và hai người chị chồng đang bàn bạc. Chồng của cô đề nghị vợ mình đưa ra ý kiến làm thế nào để tìm người chăm sóc, làm thế nào để chăm sóc cha cho tiện. Thế nhưng, lúc đó hai người chị gái của chồng đã nói rằng: “Việc này không cần bàn với cô ấy”. Chồng của cô lúc đó khá tức giận nói rằng: “Cha trước giờ ở nhà của em, bao năm qua đều do vợ em chăm sóc. Vì sao các chị lại không muốn bàn với cô ấy chứ?”. Lúc đó cô bạn của tôi cũng khá thông minh, lập tức nói rằng: “Chị hai nói rất đúng. Các chị là con gái của cha hãy bàn bạc cho tốt việc này. Con dâu không cần xen vào. Thôi để em ra ngoài”. Cô ấy không những không hề tức giận mà trong lòng vô cùng cảm kích người chị hai đã khiến cô được an thân vô sự. Thật là quá tốt!

Vì vậy, các bạn thấy đó biết cách sống thì tâm cần phải rộng mở. Việc gì cũng không nên tính toán, so đo. Quả thực là việc việc đều là việc tốt, người người đều là người tốt. Sống như vậy thì mới tự tại, mới như ý. Cô ấy cũng thường xuyên giảng bài trong các buổi luận đàn văn hóa truyền thống. Nếu như người chị cả của chồng không nói như vậy thì mỗi ngày cô ấy phải làm hộ lý, cũng sẽ không có cơ hội ra ngoài học tập văn hóa Thánh Hiền. Cho nên, đôi khi họa thường tiềm ẩn ở trong phước, phước cũng thường tiềm ẩn ở trong họa. Lúc bạn hưởng phước là lúc đáng sợ nhất, có thể là họa hoạn sắp đến nơi rồi. Vì vậy, nếu như chúng ta nghe lời nói chói tai, gặp phải việc không tốt thì đừng suy nghĩ đến mặt xấu, nên nghĩ đến mặt tốt, vừa nghĩ thì họa đã chuyển thành phước rồi. Trong gia đình nhất định nên nghĩ như thế này: Bất cứ việc gì cứ để họ làm theo ý của họ, chúng ta không tham dự càng tốt. Nếu như họ bảo chúng ta làm thì cũng tốt, chúng ta có cơ hội tích phước báo, hãy vui vẻ mà làm. Nếu như họ không cho ta làm cũng rất tốt, ta không phải lo lắng việc gì, trong ngoài đều tốt cả. Tóm lại mà nói, không có cách nghĩ của riêng mình. Thể hội sâu sắc nhất của tôi là trong một gia đình có tính cách áp đặt thì tuyệt chiêu xử sự của người con dâu là không có suy nghĩ riêng, không có ý kiến riêng. Hãy buông xuống “cái tôi”! Khi không còn “cái tôi” thì tâm lượng sẽ rộng lớn. “Tâm bao thái hư, lượng châu sa giới” chính là không có “cái tôi”. Tôi và vạn vật trong vũ trụ là cảnh giới nhất thể. Nếu như chúng ta thích nói: “Tôi cảm thấy việc này nên làm như thế này, tôi cảm thấy chồng nên làm như thế này, tôi cảm thấy cha mẹ chồng nên như thế nào đó” thì nguy rồi. Gia đình sẽ mất đi sự hài hòa, khắp nơi đều đối lập. Cuộc sống sẽ đầy ắp phiền não. Hãy buông xuống ý kiến của riêng mình, không cần có chủ kiến là tốt nhất. Là con dâu trước mặt mẹ chồng có thể tùy thuận thì hãy nên tùy thuận. Trên phương diện cuộc sống, ăn uống, sinh hoạt hãy làm tốt những việc đơn giản nhất là được rồi. Nói thật lòng, trong gia đình không có việc gì lớn lao để cho bạn phải bận tâm, gia đình vốn dĩ là nơi không nói lý lẽ, không cần nói lý. Gia đình luôn có những điều tưởng chừng rất phi lý. Bạn nhìn thấy sự việc tưởng như không đối nghịch nhưng lại là nghịch, bạn thấy nó vô lý nhưng lại có lý. Vì vậy, nếu như giữa cha mẹ chồng có mâu thuẫn thì đừng nhúng tay vào vì bạn chưa chắc đủ đức hạnh nên nói ra thì ai nghe bạn đây? Bạn cũng không cần nói, cứ để họ từ từ giải quyết là được. Rất nhiều trường hợp người con dâu tự mình chuốc lụy, tự mình rước họa vào thân, gặp phải sự việc như thế nên tránh xa là tốt hơn. Những việc nên làm bạn đã làm xong rồi, việc bạn không thể làm, không có năng lực để làm thì nên rút lui để tránh xung đột là hơn.

Phần tiếp theo nói, người con dâu không những cần phải tận hiếu mà còn phải khuyên chồng tận hiếu. Khuyên chồng hành hiếu không phải là khuyên trước mặt cha mẹ chồng. Như vậy sẽ làm mất thể diện của anh ấy, đồng thời sẽ khiến cho mẹ chồng rất khó chịu. Lẽ nào đứa con ta dạy dỗ ra không hiếu thuận hay sao. Còn phải cần đến con dâu dạy bảo nó? Đừng làm như thế mà hãy từ từ nói chuyện riêng với chồng. Cũng đừng ngay lập tức đem việc ra xét mà sau khi sự việc xảy ra rồi thì tìm cơ hội thích hợp rồi từ từ mà nói. Trí nhớ của con người không xuống cấp nhanh như thế mà thường đều có ấn tượng sâu sắc. Ví dụ như anh ấy cãi nhau với mẹ thì anh ấy sẽ nhớ rất rõ điều này. Bạn không cần nhắc đến việc này đã xảy ra vào thời gian nào của tháng trước. Bạn không cần nhắc anh ấy việc này. Đợi một thời gian sau, ví dụ bạn mời chồng đi ăn cơm, lúc ăn cơm có thể nói một chút về đạo hiếu trong “Đệ Tử Quy” như chúng ta làm con cái nên học tập không được tranh chấp với cha mẹ. Bạn cũng có thể nhắn tin cho chồng, không cần nêu thẳng ra vấn đề mà hãy nói chuyện uyển chuyển một chút, nhắc sơ qua rồi dừng lại là được. Nếu như chồng bạn không hiểu ra vấn đề thì đừng nên nhắc tới nhắc lui, nói tới nói lui chính là chấp trước. Con người hễ chấp trước thì dễ sinh phiền não, có lẽ cơ duyên vẫn chưa đến, nên để anh ấy từ từ ngộ ra. Bởi vì khi duyên chưa chín muồi mà bạn đi khuyên họ thì thường sẽ phản tác dụng, càng nói càng sai. Đàn ông đều có tính bướng bỉnh, có lúc họ rất xem trọng thể diện. Nếu bạn nói thẳng thắn với họ mà họ không tiếp nhận, nói vòng vo với họ lần nữa mà họ nghe không hiểu tức là cơ duyên chưa đến, nói một hai lần là được rồi.

Quan trọng là chúng ta nên tạo điều kiện cho chồng thường xuyên gặp gỡ với cha mẹ của anh ấy nhiều hơn, đừng luôn giữ anh ấy ở bên mình. Người như vậy mới thực sự là vợ hiền. Hiện nay chúng ta nhìn thấy ngược lại. Vợ thường kéo chồng đi xem phim, đi mua sắm, đi du lịch. Nếu như thỉnh thoảng chồng nói muốn về nhà thăm cha mẹ thì mình không vui. Làm con dâu như vậy là không hiểu đạo lý. Phước báo dần dần sẽ bị tổn giảm. Nàng dâu cũng nên nhớ nhắc nhở chồng mình rằng Ngày Lễ Của Cha đã đến rồi, hãy mời cha đi dùng một bữa cơm, ngày Lễ Của Mẹ đến rồi hãy gọi điện thoại về cho mẹ. Cả một tuần rồi chồng mình vẫn chưa đi thăm cha mẹ, nên nhắc anh ấy về thăm. Nếu như chồng bận bịu sự nghiệp không có thời gian thì bạn nên đưa con cái đi thăm ông bà nội. Đương nhiên nếu như mỗi lần chỉ có một mình bạn đi, còn chồng bạn biệt tăm biệt tích thì mẹ chồng trong lòng sẽ không vui. Người làm mẹ luôn nghĩ đến con trai của mình nên bạn nên đi với chồng mình thì tốt hơn.

Chương Sáu: Khúc Tòng (P2)
Chương Sáu: Khúc Tòng (P2)

Hoàn cảnh của mỗi một gia đình không giống nhau. Vì vậy, bạn không nên hành xử cứng nhắc. Mặc dù đại đạo lý là như nhau nhưng cụ thể thì phải xem hoàn cảnh gia đình của mình ra sao, mẹ chồng của mình như thế nào, dựa vào hoàn cảnh gia đình mà xử lý, như vậy mới tốt. Nếu như chồng của mình có lời lẽ không phải với cha mẹ thì hãy thay chồng nhận tội. Lúc đó bạn hãy nói: “Đều do con đã làm không tốt” để cha mẹ chồng nguôi tức giận. Trong quá trình học tập, tôi mong rằng mọi người phải biết áp dụng một cách có hiểu biết, không nên áp dụng câu nói này cho mọi tình huống. Đương lúc mẹ chồng nổi cơn thịnh nộ mà bạn cứ luôn nói: “Con không tốt thế này thế nọ” thì bà sẽ không vui. Bạn hãy im lặng lắng nghe, trong cơn thịnh nộ thì đừng lên tiếng, khi bạn bưng nước đến cho bà thì hãy đợi bà dịu cơn nóng rồi hãy khuyên bà.

Trong xã hội hiện nay, quan hệ giữa mẹ chồng và nàng dâu là mối quan hệ rất quan trọng. Hiện nay quan hệ mẹ chồng nàng dâu, quan hệ vợ chồng, việc giáo dục con cái đều xuất hiện rất nhiều vấn đề. Nếu như chúng ta không làm được đến cảnh giới thuần tịnh, thuần thiện của Tổ tiên thì chí ít cũng phải “dĩ hòa vi quý”, không nên bới móc chuyện thị phi. Con dâu chung sống với cha chồng thì khá tốt, nhưng sống chung với mẹ chồng thì hay xảy ra vấn đề. Ở trước mặt họ hàng thân thích bên nhà mẹ đẻ, hay họ hàng bên chồng, hoặc lúc tụ tập bạn bè, nàng dâu dễ trút ra những lời nói bất mãn về mẹ chồng. Làm như vậy là không có trí tuệ. Khi mở miệng nói nhất định phải tán thán đức hạnh của cha mẹ chồng, khen ngợi điểm tốt của mẹ chồng, nói những lời cảm ân mẹ chồng. Nếu như không nói những lời này mà thường nói những điều không tốt của mẹ chồng, nếu điều này được truyền qua người này người kia thì quan hệ giữa mẹ chồng và nàng dâu sẽ càng ngày càng xấu. Vì vậy, nếu như không mở miệng khen ngợi được thì hãy ngậm miệng lại, giữ được cái miệng là việc làm then chốt nhất. Đồng thời phải biết rằng giữa người và người với nhau đều có cảm ứng, thiện có cảm ứng với thiện, ác với ác giao cảm với nhau. Nếu như bạn thường có tâm niệm và lời nói oán trách mẹ chồng thì mẹ chồng nhất định sẽ cảm nhận được nên khi mẹ chồng và con dâu gặp nhau sẽ cảm thấy không vừa mắt nhau. Việc này lại nhắc đến “phụ ngôn” trong tứ đức của phụ nữ chúng ta. Miệng là cửa của họa phước. Chúng ta thường xuyên nhắc nhở chính mình phải chú ý. Lúc ở sau lưng người khác hoặc khi ở một mình cần phải lắng nghe nội tâm của chính mình có sự bất mãn hay tính toán gì đối với mẹ chồng hay không. Nếu như có thì phải lập tức buông xuống, phải đổ sạch những thứ rác rưởi ở trong tâm. Thế nên, tâm hiếu thuận là ở chỗ có sự kiểm soát trong lời nói hay không.

Con dâu đối với cha chồng dù sao cũng là “nam nữ hữu biệt” nên không thể quá thân mật. Nếu có những cử chỉ thân mật với cha chồng nhằm thể hiện mình rất hiếu thuận thì tuyệt đối là điều không tốt. Nếu thân thể của cha chồng không được tốt nên để mẹ chồng lo liệu thì tốt hơn. Con dâu dù sao cũng nên giữ sự cách biệt một chút nhằm tránh làm ra những việc trái với luân lý đạo đức, hoặc cử chỉ, lời nói của mình có thể dẫn khởi những tư tưởng không tốt của cha chồng. Năm ngoái khi tôi đến đài truyền hình thu hình tiết mục ngắn làm thế nào để xử lý mối quan hệ giữa mẹ chồng và nàng dâu, lúc đó người dẫn chương trình đã chuyển đến cho tôi một số lượng lớn các lá thư từ bạn xem đài, trong số đó có mấy lá thư nàng dâu viết về vấn đề phát sinh tình cảm với cha chồng. Điều này rất không tốt. Thế nên, trong xã hội hiện nay nàng dâu đặc biệt cần phải đoan trang, đoan chánh, lúc tận hiếu phải dựa vào chánh đạo, phải hiểu lễ tiết, phải có trí tuệ, không được mù quáng làm một số việc khiến người khác khởi suy nghĩ không tốt. Đó chính là lỗi của mình.

Một vị tiền bối rất có trí huệ đã dạy cho tôi thế này: “Trên thế gian có hai việc khó nhất, việc thứ nhất là lên trời, việc thứ hai là cầu người. Việc dễ nhất là cầu chính mình”. Thế nên vì sao Tổ tiên lại nói rằng: “Hành hữu bất đắc phản cầu chư kỷ” (làm việc không xong, xét lại chính mình), bởi vì cầu bản thân là dễ nhất. Chỉ cần xét lại bản thân, cầu chính mình thì sẽ dễ dàng làm được, thông qua việc thay đổi bản thân mà thay đổi tất cả mọi thứ xung quanh.

CỮU CÔ VÂN PHI, THỬ SỞ VỊ DĨ NGHĨA TỰ PHÁ GIẢ DÃ

(Tạm dịch: Chồng bạn đối với bạn có lòng ân ái nhưng cha mẹ chồng chưa chắc đã thích bạn. Có khi vì chữ nghĩa mà phải ly tan)

Câu này có nghĩa là mặc dù chồng rất yêu thương bạn, nhưng cha mẹ chồng đối với bạn không có cảm tình. Vì vậy, quan hệ vợ chồng vì chữ “nghĩa” này mà xuất hiện vấn đề, thậm chí dẫn đến chia tay. Việc này nói lên điều gì? Chúng ta cần hiểu rõ mối quan hệ tay ba giữa bản thân, chồng và cha mẹ chồng, nên nếu chỉ có quan hệ yêu thương tốt đẹp với chồng thôi vẫn chưa đủ. Bên cạnh quan hệ giữa vợ chồng còn có một tầng rất quan trọng là làm thế nào xử lý tốt những việc liên quan đến luân lý đạo nghĩa với cha mẹ chồng. Khi chung sống với nhau phải tuân thủ lễ nghĩa và đạo nghĩa, trong “ngũ luân thập nghĩa” nói “mẹ hiền con hiếu”, “cha từ con hiếu” chính là “phụ tử hữu thân”. Đây chính là căn bản. Đồng thời còn xét đến những quan hệ như “quân thần hữu nghĩa, quân nhân thần trung, trưởng ấu hữu tự”, phải xét đến đạo nghĩa của những thứ bậc này.

Trong quan hệ Ngũ Luân tuy không có quy định về quan hệ giữa mẹ chồng và nàng dâu, quan hệ thầy trò, nhưng đây lại là hai mối quan hệ rất quan trọng trong giao tế giữa người với người nên đối đãi với nhau như thế nào. Từ xưa đến nay, hai mối quan hệ này đều được quy về quan hệ đầu tiên là “phụ tử hữu thân”, thầy trò như cha con, mẹ chồng và nàng dâu cũng như mẹ ruột và con gái. Vì sao trong đời sống hiện thực rất khó làm được điều này? Kỳ thực, nguyên nhân căn bản là đối với cha mẹ đẻ chúng ta chưa làm được hiếu kính, hiếu thuận chân thật, cái rễ của hiếu đạo vẫn chưa được cắm sâu, nên rất khó đề khởi được tâm cung kính đối với thầy và mẹ chồng. Ngoài ra, mối quan hệ này so với mối quan hệ ruột thịt giữa cha con, mẹ và con gái vẫn có chỗ không giống nhau. Tôi cảm thấy cần phải thêm vào đó quan hệ giữa quân thần“trưởng ấu”. Khi chung sống với nhau thì nặng nhiều về phần lễ và nhạt hơn về phần tình. Đối với thầy chúng ta không thể cười nói ồn ào như đối với cha mẹ. Đôi khi chúng ta làm nũng với cha mẹ, nhưng đối với thầy thì không được như vậy, luôn phải cung kính giữ lễ. Đối với mẹ ruột chúng ta có thể nói những chuyện riêng tư chốn khuê phòng, nhưng đối với mẹ chồng thì không nói như vậy được. Vì vậy trong quá trình chung sống với nhau cần hiểu rõ điểm này.

Vì sao chồng rất yêu thương chúng ta mà cha mẹ chồng lại không thích chúng ta? Đây là vấn đề thuộc về duyên phận, giữa người và người có thiện duyên, có ác duyên. Nếu như bạn và mẹ chồng không phải là thiện duyên thì bản thân phải biết chuyển đổi ác duyên thành thiện duyên, thiện duyên thành pháp duyên. Cái pháp duyên này lấy trí tuệ làm chủ, khiến mẹ hiểu rõ đạo lý. Chuyển thành pháp duyên là tốt nhất, pháp là đạo lý, thông đạo lý rồi thì trên mặt sự sẽ không có quá nhiều vướng mắc. Vì vậy, trước tiên cần có niềm tin rằng bản thân có năng lực làm được, làm từng chút một trên mặt sự. Tôi tin rằng “tinh thành sở chí, kim thạch vi khai” (có lòng thành thì đá vàng cũng tan). Chỉ cần có thể kiên định trong cuộc sống thường ngày, bất kể việc lớn nhỏ chúng ta có thể kiên trì không gián đoạn quan tâm chân thành và cung kính cha mẹ chồng thì có một ngày họ sẽ bị cảm động. Một khi đã cảm động thì hết thảy đều sẽ chuyển biến.

Người làm vợ nên làm thế nào để báo đáp sự yêu thương của chồng? Hiếu thuận đối với cha mẹ của anh ấy chính là sự báo đáp tình yêu của anh ấy. Có thể lúc đầu bạn sẽ cảm thấy bị động, nhưng thời gian lâu dần bạn sẽ quen, sẽ làm như một thói quen mà không cảm thấy có nên hay không nên làm. Vì vậy, tôi tin rằng chỉ cần chúng ta cứ làm thì sẽ có một ngày thành tựu. Chúng ta đừng thiếu tâm nhẫn nại là được, khi đã hiếu thấu rồi thì tâm thái sẽ vui tươi, cởi mở. Dù sao đi nữa, chính mình là người nhận được lợi ích nhất. Đây không phải là việc thế gian vô ích. Bạn hiếu thuận cha mẹ chồng là trồng nhân thiện cho chính mình và con cái của mình, tương lai nhất định sẽ có thiện quả. Ngược lại, nếu như bạn luôn có lòng chán nản thiếu kiên nhẫn thì tư tưởng này đã chướng ngại bạn rồi.

Tôi hy vọng các nàng dâu đều biết điều chỉnh sự mâu thuẫn đối với mẹ chồng, sau cùng hãy lấy đạo nghĩa làm trọng. Bất cứ việc gì cũng đều đem chữ “nghĩa” đặt lên hàng đầu thì sẽ không bị một số cảnh tượng hư dối trước mặt dụ hoặc. Mẹ chồng đối với chúng ta tốt cũng được, không tốt cũng được, bới móc khuyết điểm của chúng ta hoặc khen ngợi chúng ta cũng được, không cần quá để tâm vào việc đó. Khen ngợi ta, ta cũng không vui mừng. Đối với lời khen, chúng ta nên có tâm nơm nớp lo sợ, cảm thấy hổ thẹn không xứng, cảm thấy bất an, phải xét xem bản thân có đức hạnh để nhận những lời khen ngợi đó hay không. Lần sau chúng ta liệu có thể làm tốt hơn như thế, có làm được một trăm phần trăm như lần này không? Chưa chắc, trên gấm thêu hoa là việc không dễ làm. Khi nghe những lời chê bai cũng không nên cảm thấy rằng mình việc gì cũng chẳng nên thân, thực giống như lời mẹ chồng đã nói, cũng không cần quá để ý việc này, vẫn tiếp tục làm những việc mà chúng ta nên làm, chỉ cần làm việc nên làm là tốt rồi.

Đối mặt với thuận cảnh, thiện duyên trong tâm không sai tham luyến và vui mừng, đối mặt với nghịch cảnh, ác duyên tâm cũng không sinh phiền não, phẫn nộ, tâm vĩnh viễn thanh tịnh như nước, tâm đặt ở trung đạo. Cái gọi là “trung đạo” chính là không động. “Trung” tức không động, hễ động thì không còn gọi là “trung” nữa. Làm thế nào có thể làm được bất động? Thể hội của tôi chính là mỗi ngày đều học tập Kinh điển, mỗi ngày thẩm thấu lời dạy trong Kinh điển. Đem tâm lượng của mình mở rộng ra, từ “tiểu ngã” tiến dần lên “đại ngã”, sau cùng từ “đại ngã” trở thành “vô ngã”. Khi không còn “cái tôi” thì bất luận người khác có nói thế nào cũng không quan trọng. Tùy duyên mà làm, nhưng tùy duyên mà bất biến, chân tâm của chính mình vĩnh viễn bất biến. Chân tâm đó là gì? Chính là buông xuống tự tư tự lợi, buông xuống danh văn lợi dưỡng, buông xuống ngũ dục lục trần, tham sân si mạn, nhất tâm nhất ý vì người khác, vì tất cả những người xung quanh, bất kể đó là người tốt hay người xấu chúng ta cũng đều nghĩ cho họ. Chỉ cần có tâm niệm này, tín nguyện này thì một đời này nhất định được hạnh phúc viên mãn, cuộc sống sẽ không quá sầu lo.

Hiện nay rất nhiều người trẻ tuổi bị chứng trầm cảm, mất ngủ. Kỳ thực chính là vì quá xem trọng “cái tôi”, cả ngày suy tư những chuyện xoay quanh “cái tôi” ấy, nghĩ không thông, sau cùng ngủ không được, tâm trạng ưu tư sầu muộn muốn tự sát. Ngược lại, nếu như bạn mỗi ngày lo nghĩ cho người khác, mỗi ngày nghĩ làm thế nào có thể làm nhiều việc hơn cho mọi người thì làm gì có việc mất ngủ cơ chứ? Lúc đó mệt nhừ nên sẽ ngủ rất ngon. Sao có thể sầu lo cho được! Bạn vì mọi người, mọi người sẽ vì bạn. Khi nghĩ đến nhiều người quan tâm yêu thương bạn như vậy thì sẽ không có gì để sầu lo cả. Kể từ khi tôi có nghĩa vụ giảng Nữ Đức cho mọi người thì những bạn bè quan tâm đến tôi ở xung quanh càng ngày càng nhiều. Tôi còn nhớ có một lần giảng bài cổ họng bị khản mất tiếng. Vừa mới dạy xong, tôi nhận được đủ loại thuốc đau cổ họng, từ kẹo ngậm cho đến thuốc xịt. Ngày hôm sau lên giảng bài, trên bàn còn có một hộp kẹo ngậm cổ họng khiến tôi rất cảm động. Thế nên, hiện nay bản thân tôi cuối cùng đã hiểu ra rằng lợi người mới thực sự là lợi mình. Một người nếu như muốn có được hạnh phúc thực sự thì phải buông xuống “cái tôi”, niệm niệm suy nghĩ cho người khác, như thế tâm lượng sẽ mở rộng, chí hướng cũng mở rộng.

Có một lần sau khi tôi giảng bài xong thì có một ông chủ công ty đến tìm tôi, ảo não kể về người vợ của ông. Vợ của ông đều đặt hết tâm tư vào chồng, mỗi phút mỗi giây đều theo dõi, nếu không nghi ngờ người này thì cũng nghi ngờ việc kia khiến cho chồng của bà khổ không nói nên lời. Tôi đã nói với ông ấy rằng: “Chắc là do bà ấy hưởng phước nhiều quá. Một người khi hưởng phước, không làm việc thì tâm tư dễ sinh khởi niệm xấu. Nếu như bà ấy có thể để tâm vào những việc công ích xã hội, đi giúp đỡ làm việc cho nhiều người thì có lẽ bà ấy sẽ không mỗi ngày chỉ nghĩ đến ông”. Thế nên, rất nhiều bà vợ của các đại gia có điều kiện kinh tế, có phước báo thì phải biết dùng, hãy nên làm nhiều hơn những việc ích lợi cho đại chúng, hãy nghĩ cho người khác. Đừng cho rằng chồng mình có tiền rồi luôn luôn lo sợ sẽ bị người phụ nữ khác đoạt mất, phải biết rằng những việc trên thế gian này không có gì là ngẫu nhiên. Nếu như bạn đọc “Liễu Phàm Tứ Huấn” thì sẽ hiểu rõ rằng hết thảy sự việc đều có tiền nhân hậu quả, có nghĩ đến cũng không ích gì, bản thân một lòng tích đức hành thiện thì có thể thay đổi được vận mạng. Hãy nghĩ nhiều đến những việc tốt, nghĩ đến việc thiện, suy nghĩ làm thế nào để làm việc thiện. Bản thân có tiền của, năng lực và sức lực thì hãy làm nhiều hơn những việc như thế. Càng làm nhiều thì tâm tình sẽ càng tốt hơn, tâm lượng của bạn sẽ càng ngày càng trở nên lớn hơn. Đến sau cùng sẽ hoàn toàn không còn chính mình nữa. Tất cả cảnh giới đều là cảnh giới tốt. Đến lúc đó thì như thế nào vậy? Ngày ngày là ngày tốt, thời thời là thời tốt, người người là người tốt. Nhìn thấy ai cũng đều rất tốt, sự việc gì xảy đến cũng đều có thể nhất tâm nghĩ rằng đó là việc tốt, không có gì không phải là việc tốt.

PHẬT TỬ THẤY TỐT, CÓ ÍCH CHO NGƯỜI CHO MÌNH XIN CHIA SẺ BÀI VIẾT
NAM MÔ QUÁN THẾ ÂM BỒ TÁT
Ngưỡng nguyện Đức Bồ-tát Quán Thế Âm gia hộ cho kẻ mù Được thấy, kẻ Điếc Được nghe, người Đau khổ Được an vui.
--------------------------------------
Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật
Nam Mô A Di Đà Phật
--------------------------------------

Subscribe

- Never miss a story with notifications

- Gain full access to our premium content

- Browse free from up to 5 devices at once

Bái viết mới nhất

spot_img