Đệ Tử Quy Chương III: “Tuổi Còn Nhỏ, Chớ Uống Rượu”
Contents
Đệ Tử Quy Chương III: “Tuổi Còn Nhỏ, Chớ Uống Rượu”. Rượu là chất độc hại đối với gan và dạ dày. Con cái từ nhỏ tuyệt đối không để tiêm nhiễm thói quen uống rượu. Uống rượu không chỉ làm tổn thương thân thể của mình mà còn gây nguy hiểm đến tính mạng, tài sản của người khác.
3.7 Kinh văn – Đệ Tử Quy
“Niên phương thiếu, vật ẩm tửu. Âm tửu túy, tối vi xú”.
“Tuổi còn nhỏ, chớ uống rượu. Uống say rồi, rất là xấu”.
Rượu là chất độc hại đối với gan và dạ dày. Con cái từ nhỏ tuyệt đối không để tiêm nhiễm thói quen uống rượu. Uống rượu không chỉ làm tổn thương thân thể của mình mà còn gây nguy hiểm đến tính mạng, tài sản của người khác. Rất nhiều tai nạn giao thông đều có liên quan đến việc uống rượu. Rượu làm rối loạn tính cách. Rượu sẽ gây ra những hậu quả không thể khắc phục được.
Vì vậy, từ nhỏ không nên uống rượu. Đương nhiên rượu cũng có khi được dùng như thuốc, điều này thì không sao. Ở những nơi quá lạnh, họ thường uống ít rượu để thúc đẩy máu huyết lưu thông. Đương nhiên ở Đài Loan có lẽ không cần phải thúc đẩy máu huyết lưu thông. Đài Loan chúng ta là đảo quý, bốn mùa đều như mùa xuân nên không đến nỗi quá lạnh.
Ngoài việc không được uống rượu ra, một số thứ không tốt cũng nên tránh xa. Ví dụ thuốc lá cũng không nên hút vì có hại cho sức khỏe. Không chỉ có hại cho sức khỏe của mình mà còn gây nguy hại đến sức khỏe của người khác. Quý vị thấy những người hút thuốc nếu không mắc bệnh ung thư phổi thì vợ con họ cũng mắc bệnh ung thư phổi. Có khả năng này hay không? “Có!”.
Họ hút vào thì sẽ nhả ra, nhưng những người thân của họ lại hít vào lại không nhả ra. Thật sự chúng ta là sống quần thể, hành vi của một người nhất định gây ảnh hưởng đến người khác. Rốt cuộc chúng ta muốn ảnh hưởng tốt hay muốn ảnh hưởng xấu? Đương nhiên con người cần phải có chí khí, nhất định phải gây ảnh hưởng tốt.
Có một lần tôi đi xe buýt ở Hải Khẩu, nhìn thấy một người đang hút thuốc. Phải làm sao đây? “Quốc gia hưng vong”, tuy tôi một thân một mình nơi đất khách quê người nhưng cũng cần phải có chính nghĩa. Tôi liền đi đến xin ông ta đừng hút thuốc. Thật sự là họ chưa học “Đệ Tử Quy”: “Lỗi cố ý, gọi là tội”.
Rõ ràng trên xe buýt đều có viết: “Cấm hút thuốc!”. Giả như tôi đi đến nói với ông ta: “Thưa ông! Ông không biết chữ sao?”, như vậy có thể sẽ bị nguy hiểm. Nên tôi đến nói với ông ta: “Thưa ông! Thật là ngại quá, tôi bị bệnh suyễn, ông có thể ngừng hút thuốc được không?”. Ông này có thể chưa gặp qua người nào khuyên mình đừng hút thuốc, nhất thời không biết phải làm sao cho đúng, cho nên nửa muốn nổi giận với tôi nửa lại không muốn nổi giận, cứ như thế ở đó nói lằng nhằng một lúc.
Tôi thấy ông ta có một chút giận nên tôi giữ thái độ nhã nhặn đối với ông ấy. Tôi từ từ quay mặt qua chỗ khác, tiếp tục ngồi xuống. Nhưng tôi tin là: “Nhân chi sơ, tính bổn thiện” (bản tính ban đầu của con người vốn thiện lương), tôi đã dùng tâm chân thành cầu xin ông ta, nhất định thiện căn của ông ta sẽ lưu lộ ra, ông ta sẽ không hút thuốc, tôi đã bắt đầu thức tỉnh sự giác ngộ của ông ta.
Một lúc sau tôi hít một hơi nhẹ thì thấy không còn mùi thuốc nữa. Nhìn lại thì ông ta không còn hút thuốc nữa. Lúc xuống xe cùng với hai người bạn, họ nói với tôi: “Ông hút thuốc đó liếc nhìn anh hai lần”, là lén lén liếc nhìn tôi. Thái độ trầm tĩnh của chúng ta lúc đó đã khơi dậy lòng hổ thẹn của ông ta. Sau khi ông ta liếc nhìn tôi thì dập tắt thuốc. Thật sự nếp sống của xã hội đều dựa vào mỗi người mà hình thành.
Sau khi giáo viên ở trung tâm chúng tôi nghe xong câu chuyện, có một vị cảm thấy mình phải có sứ mạng khuyên mọi người không hút thuốc. Có một hôm thầy đi xe buýt, nhìn thấy một người đang hút thuốc, lập tức đến bên người đó nói: “Thưa ông! Tôi bị bệnh suyễn”. Đây là phương tiện khéo léo xin người đó đừng hút thuốc. Người đó lập tức dập tắt thuốc. Vị thầy giáo vừa ngồi xuống, đột nhiên lại có người thứ hai lấy thuốc ra.
Vị thầy đó lại đến khuyên người thứ hai này, người này cũng tắt thuốc. Mới vừa ngồi xuống thì có mấy người lên xe, người thứ ba lại lấy thuốc ra. Trong lòng vị thầy giáo nghĩ: “Có phải ông trời muốn thử thách mình có thật sự quyết tâm hay không?”. Thầy giáo liền đến bên người đó khuyên đừng hút thuốc. Rốt cuộc người thứ tư lại lấy thuốc ra.
Nhưng người thứ nhất liền nói: “Không được hút thuốc!”. Nếu như tâm chúng ta kiên định thì mới có thể thức tỉnh đạo đức xã hội trong mỗi một người. Vì vậy chúng ta không nên xem thường sức mạnh của bản thân mình.